chia tay - Tổng hợp bài viết cập nhật tin tức, bài viết, video mới nhất về chia tay trên Tienphong.vn. Chúc bạn có được thông tin hữu ích cho mình | Trang 1 Thái tử phi quả thực muốn che mặt ngất đi, củ cải đỏ tiểu gia hỏa này trong ngày thường làm tốt lắm, thời khắc mấu chốt thế mà lại xảy ra sự cố, củ cải đỏ giơ bảo đao và ngọc bội trong tay, thấy thái tử phi bất động, đã nghĩ bò đi qua bên chỗ thái tử phi Ngọc Bội Thái Tử Gia. 1,805 - Chương 29 Nghe Đồn. 72 Full - Chương 3 Cẩm Y Sát. 349 - Chương 28 QUẢNG CÁO. TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI. Con Dâu Của Nhà Giàu. 6,741 - Chương 250 Thần Y Xuất Chúng. 4,552 Trọng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia Tác Giả: Tặc Mi Thử Nhãn Chương 335: Nhất xuân tiêu sấu (1) Dịch: Phongnhi Nguồn: Vip.vandan Share by Mạnh Thường Quân ***** Previous Ngọc Bội Thái Tử Gia. Next Chuyện Tình Một Đêm. Tìm kiếm. Tìm kiếm. Bài viết phổ biến nhất. Vì sao mình nên mua máy đọc sách? Máy đọc sách Kindle Paperwhite 4 và Kindle Paperwhite 5 có gì khác biệt? Mua tủ thuốc gia đình giao tận nơi và tham khảo thêm nhiều sản phẩm khác. Miễn phí vận chuyển toàn quốc cho mọi đơn hàng . Thái Nguyên Vĩnh Phúc. Thêm Tầng 4-5-6, Tòa nhà Capital Place, số 29 đường Liễu Giai, Phường Ngọc Khánh, Quận Ba Đình, Thành phố Hà Nội, Việt Nam Tính đến sáng ngày 7/4, Nhật Bản có hơn 3.900 ca nhiễm và 92 người tử vong vì Covid-19. Riêng thủ đô Tokyo số người nhiễm đã chiếm khoảng 1/4 cả nước. Các tỉnh lân cận Tokyo và đặc biệt là Osaka số người nhiễm mới cũng có xu hướng tăng nhanh trong những ngày gần đây. mptEoWC. Thể loại cổ đại, trạch đấu, cung đấu, huyền huyễnEdit+Beta LaStellaMột câu chuỵện đánh tráo thanh phận với nhau khiến cho cuộc đời của hai nữ nhân bị đảo ngược hoàn toàn. Một người đường đường là thiên kim tiểu thư ngũ cô nương của Hầu phủ vừa ra đời đã bị ôm nhầm. Con gái nhà nông ngẫu nhiên biến thành tiểu thư, còn tiểu thư thực sự của Hầu phủ thì lại lưu lạc dân gian, chịu khổ đủ 13 13 năm, cuối cùng Sở Cẩm Dao cũng được trở về bên cha mẹ đẻ, nhưng điều khó xử là mẫu thân nàng ngại nàng cử chỉ thô tục nên một lòng cưng chiều con gái’. Ngay cả tổ mẫu cũng không nhịn đau dứt được đứa cháu gái mình nuôi 13 năm để đưa về nhà nông, thế nên họ để thiên kim tiểu thư giả ở lại, tiếp tục làm tiểu thư nhà lên trong hoàn cảnh nghèo khổ nên Sở Cẩm Dao cảm thấy Hầu phủ hoàn toàn xa lạ với mình. Lần nữa bị em gái mình sai bảo, Sở Cẩm Dao ở trong phòng rơi nước mắt, rồi đột nhiên nàng phát hiện ngọc bội của mình biết nói bội của nàng tính khí không tốt, nhưng lại lắng nghe nàng kể khổ, giúp nàng mấy chuyện đấu đá trong nhà, chỉ nàng cách đánh đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ khó tính ở bên ngoài.Có thể mấy người không tin, nhưng ngọc bội của ta có dáng dấp giống hệt như Thái tử đấyBởi vì hồn lìa khỏi xác, nên xuất hiện nhiều chi tiết huyền huyễn. Trừ cái này ra thì còn nhiều chi tiết ma quái, tu chân nữa, cứ coi như đây là một câu chuyện cổ đại đơn giản là được rồi.******Hướng dẫn ăn’ [Ở đây ý chỉ cách đọc nhav]1/ Mỗi ngày đúng 18h sẽ có chương mới, khoảng thời gian khác sẽ dùng để sửa lỗi, nếu có gì mới sẽ thông báo ở phần văn Bối cảnh là tưởng tượng, kiến thức về lịch sử của tác giả có hạn, nếu như có sai sót các bạn hãy bình luận nhẹ nhàng chỉ bảo nhé, cảm Sẽ không gỡ thông báo, hoan nghênh mọi người tới thảo luận tình tiết, nhưng xin đừng công kích. Thể loại cổ đại, trạch đấu, cung đấu, huyền huyễnEdit+Beta LaStella Một câu chuỵện đánh tráo thanh phận với nhau khiến cho cuộc đời của hai nữ nhân bị đảo ngược hoàn toàn. Một người đường đường là thiên kim tiểu thư ngũ cô nương của Hầu phủ vừa ra đời đã bị ôm nhầm. Con gái nhà nông ngẫu nhiên biến thành tiểu thư, còn tiểu thư thực sự của Hầu phủ thì lại lưu lạc dân gian, chịu khổ đủ 13 năm. Sau 13 năm, cuối cùng Sở Cẩm Dao cũng được trở về bên cha mẹ đẻ, nhưng điều khó xử là mẫu thân nàng ngại nàng cử chỉ thô tục nên một lòng cưng chiều con gái’. Ngay cả tổ mẫu cũng không nhịn đau dứt được đứa cháu gái mình nuôi 13 năm để đưa về nhà nông, thế nên họ để thiên kim tiểu thư giả ở lại, tiếp tục làm tiểu thư nhà giàu. Lớn lên trong hoàn cảnh nghèo khổ nên Sở Cẩm Dao cảm thấy Hầu phủ hoàn toàn xa lạ với mình. Lần nữa bị em gái mình sai bảo, Sở Cẩm Dao ở trong phòng rơi nước mắt, rồi đột nhiên nàng phát hiện ngọc bội của mình biết nói chuyện. Ngọc bội của nàng tính khí không tốt, nhưng lại lắng nghe nàng kể khổ, giúp nàng mấy chuyện đấu đá trong nhà, chỉ nàng cách đánh trả. Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ khó tính ở bên ngoài. Có thể mấy người không tin, nhưng ngọc bội của ta có dáng dấp giống hệt như Thái tử đấy Bởi vì hồn lìa khỏi xác, nên xuất hiện nhiều chi tiết huyền huyễn. Trừ cái này ra thì còn nhiều chi tiết ma quái, tu chân nữa, cứ coi như đây là một câu chuyện cổ đại đơn giản là được rồi. ****** Hướng dẫn ăn’ [Ở đây ý chỉ cách đọc nhav] 1/ Mỗi ngày đúng 18h sẽ có chương mới, khoảng thời gian khác sẽ dùng để sửa lỗi, nếu có gì mới sẽ thông báo ở phần văn án. 2/ Bối cảnh là tưởng tượng, kiến thức về lịch sử của tác giả có hạn, nếu như có sai sót các bạn hãy bình luận nhẹ nhàng chỉ bảo nhé, cảm ơn. 3/ Sẽ không gỡ thông báo, hoan nghênh mọi người tới thảo luận tình tiết, nhưng xin đừng công kích. Cô năm nhà Trường Hưng hầu lúc bé bị người đánh tráo, khiến cô con gái nhà nông một bước lên trời, trở thành tiểu thư hầu phủ, còn tiểu thư chân chính lưu lạc nhân gian, trải qua mười ba năm gian khổ. Sau mười ba năm, rốt cuộc Sở Cẩm Dao cũng quay về bên cha mẹ ruột, nhưng đáng xẩu hổ là, mẹ chê cô cử chỉ thô tục, một lòng yêu thương “cô con gái ban đầu”, đến bà nội cũng luyến tiếc không rời cô cháu gái đã nuôi mười ba năm, đứng ra làm chủ, để cô ả giả mạo tiếp tục làm thiên kim phủ hầu. Sở Cẩm Dao lớn lên trong nghèo khó, không hoà hợp với người trong phủ, sau lần thứ n bị em họ ngáng chân, Sở Cẩm Dao lén trốn trong phòng lau nước mắt, bất ngờ phát hiện ngọc bội của cô vậy mà biết nói. Tính tình của ngọc bội không tốt, nhưng sẽ nhẫn nại nghe cô than thở, dạy cô trạch đấu, hướng dẫn cô ngược tra. Cho đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ tiếng xấu đầy đường. “Nói ra chắc các người không tin, nhưng nhìn ngọc bội tinh của ta và Thái tử điện hạ giống nhau như đúc.” Lời tác giả Vì có yếu tố hồn lìa khỏi xác nên mới gắn mác huyền huyễn, cả truyện không còn yếu tố ma quỷ tu chân tu tiên nào khác, cứ xem như đây là một bộ cổ đại bình thường là được. *** Ít có bộ nào mà chưa đọc hết mình đã phải nhảy lên review thế này. Truyện hay, cực lực đề cử!!!! Truyện mở đầu với motip 'ly miêu hoán chúa' quen thuộc nhưng diễn biến về sau thì không theo lối cũ tí nào. Nữ chính vốn là tiểu thư hầu phủ bị nhà nông hộ đánh tráo, sống 13 năm nơi thôn nghèo thì được cha ruột đón về hầu phủ. Tính cách của nữ chính khá là đặc biệt và mình cực kỳ thích cô nàng nữ chính này. Cô nàng thẳng thắn thừa nhận niềm vui lớn nhất khi được đón về là thoát khỏi cảnh đói nghèo, làm lụng vất vả đến nỗi sưng tay phù chân, thoát khỏi những trận đòn vô cớ của đôi cha mẹ nông dân, chứ không phải là niềm vui sum vầy bên cha mẹ ruột. Trở về hầu phủ, nữ chính phải đối mặt với người mẹ ruột thương con nuôi hơn con đẻ, người tổ mẫu lấy ích lợi gia tộc làm đầu, cha thì tất bật xã giao chẳng mấy khi nhìn mặt con cái, một loạt anh chị em họ thì càng khỏi phải nói, chỉ rình rập dẫm nhau xuống nước để bản thân được biến thành 'nhân thượng nhân'. Phong cách hầu phủ thanh kỳ thế nào mình xin phép không nói trước, tránh chị em mất hứng thú khi đọc. Nữ chính tuy là kiên cường, thông minh những giữa rừng yêu quái đã tẩm dâm nơi hậu trạch nửa đời người thì có thông minh đến đâu nữ chính cũng phải ăn bẹp. Và tèn tén ten, nữ chính không vấp ngã thì làm sao tác giả để nam chính lên sàn được. Nam chính là đương triều Thái tử, do vết thương trí mạng khi hành quân đánh giặc mà hồn lìa khỏi xác, nhập vô mảnh ngọc bội của nữ chính. Không thể đứng ngoài nhìn nữ chính loạn đâm đầu bị người khác cười nhạo được nữa, anh quyết tâm đứng ra dạy cho nữ chính biết, thế nào mới là cao thủ cung... à nhầm trạch đấu. Dạy ở đây không có nghĩa là nữ chính bị phụ thuộc vào nam chính, gặp phải vấn đề anh sẽ để chị tự nghĩ, nghĩ hồi lâu không ra thì chỉ điểm đôi chút, đã chỉ điểm 1 lần thì sẽ không có lần 2 cho cùng một sự việc. Trong cổ ngôn, có 3 điều kiện khiến cho mình quyết định có nên đọc tiếp bộ truyện này hay không 1. Lễ giáo các loại. 2. Tính cách tuyến nhân vật phụ 3. Sự logic trong từng sự việc Không phải nói ngoa chứ bộ truyện này khiến mình thực sự bất ngờ từ chương đầu tiên cũng như phải lập tức xếp nó vào danh sách yêu thích khi mới đọc tới chương 10. Lễ giáo thì khỏi nói, không quá rườm rà nhưng quy củ đầy đủ. Tuyến nhân vật phụ mỗi người một vẻ, chỉ có đại trí giả ngu chứ không một ai thiếu não. Cách các sự việc diễn ra hoàn toàn không gượng ép, loáng thoáng có thể thấy được phục bút của tác giả từ những chương trước. Mình xin trích 1 vài chi tiết nhỏ trong truyện "Sở lão phu nhân muốn mượn Sở Cẩm Dao để mà trèo cao, Sở Cẩm Dao cũng có ý mượn danh lão phu nhân nuôi trồng thế lực của mình, hiện giờ bọn họ là quan hệ 'sống chết có nhau'. Vấn đề duy nhất là, Sở lão phu nhân tính toán gả nàng cho nhà nào? Nếu là gả làm vợ kế cho ông già 70 80 nào đó, vậy thì lại khác, Sở Cẩm Dao dù có bỏ mạng cũng phải làm ầm lên cho cái nhà này biết tay. Sở lão phu nhân nhìn Sở Cẩm Dao chuyển từ ngờ vực, đến bừng tỉnh, lại tới trấn định bình tĩnh. Sở lão phu nhân rất là vừa lòng, đây mới là nhân tài đáng giá gia tộc khuynh lực bồi dưỡng, với mình, với gia tộc, với nhà chồng tương lai, đều rất có ích. Chỉ có người như vậy, mới đáng để quý tộc liên hôn, kết hai họ chi hảo. Nếu không, nơi nào là kết thân, có mà kết thù thì có.” "Sở lão phu nhân mấy ngày nay cả nằm mơ cũng cười ra tiếng. Bà sảng khoái cực kỳ, Sở Cẩm Dao cướp vị trí Thái Tử Phi của huyện chủ, chảng khác nào hung hăng đánh mặt đối phương, Sở lão phu nhân quả thực là vui sướng nói không nên lời. Đến nỗi đoạt đồ vật của người khác là tốt hay xấu tính…… Sở lão phu nhân nghĩ thầm, trách không được trước kia đám tiểu thiếp thích đoạt đồ của bà như vậy, quả nhiên, đoạt được mới là thoải mái nhất.” Mình sẽ không tiết lộ quá nhiều về tính tiết bộ truyện, viết review này chủ yếu là để bày tỏ quan điểm cá nhân, hội mình có ai ưng bộ cổ ngôn trạch đấu nào thấy ok thì giới thiệu mình với nhá! *** Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng. Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi. Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều. Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng “Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?” Sở Cẩm Dao trả lời “Là nha hoàn cắt ạ” Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói “Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm” Này váy hoa, quả thật rất đẹp. Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi. Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu. ... Mời các bạn đón đọc Ngọc Bội Thái Tử Gia của tác giả Cửu Nguyệt Lưu Hỏa. Edit Tiếu Hạ Beta Cải Trắng Chương 50 Duyên tránh mưa Nước mưa tí tách rơi trên những viên gạch đá xanh, tiếng sấm chớp rền vang, âm thanh bên ngoài cũng trở nên mơ hồ. “Gia, nơi này có đình nghỉ, người tạm thời qua đây tránh mưa đi ạ.” Sở Cẩm Dao hoảng hốt, lập tức lui về phía sau hai bước, nhưng do đi quá nhanh nên nàng không cẩn thận chạm tới vết thương. Nàng không nhịn được khẽ xuýt xao một tiếng, dùng bên tay không bị thương ôm lấy vết thương, trong phút chốc không biết nên làm thế nào cho phải. Sở Cẩm Dao lưỡng lự, lòng thầm nhủ muốn thừa dịp mưa chưa to lắm lao ra ngoài, nhưng chưa đợi nàng hành động, đối phương đã vào đình. Trận mưa nặng hạt này dường như làm rối loạn bước đi của nhiều người. Nam tử bước tới với mái tóc hơi ướt, vài sợi tóc ngắn còn dính trên trán, giọt nước men theo gương mặt hắn trượt xuống cằm, cuối cùng biến mất trong lớp lớp cổ áo. Gã sai vặt áo xanh phía sau hắn còn nhếch nhác hơn, nước ở vạt áo không ngừng chảy xuống. Gã sai vặt áo xanh xắn nửa tay áo ướt, vội vàng lau nước trên cằm. Mới lau có hai cái, mắt cậu đã trợn to. “Sở tiểu thư?” Sở Cẩm Dao đứng ở trong góc. Nàng cũng nhận ra đây là gã sai vặt lần trước chỉ đường cho nàng, chẳng qua hiện tại chân tướng đã rõ, vị này không phải là gã sai vặt của quận vương phủ, mà là công công bên cạnh Thái tử. Nghe được giọng nói thảng thốt của Tiểu Lâm Tử, Tần Nghi cũng quay đầu nhìn về phía này, mắt nhìn thẳng vào Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao không tiện giả vờ không nhìn thấy, chỉ có thể nhắm mắt đi lên, chắp tay hành lễ “Thái tử điện hạ vạn phúc, Lâm công công vạn phúc. ” “Đúng là Sở tiểu thư rồi.” Tiểu Lâm Tử cười nói, “Sao tiểu thư lại ở đây?” Đúng lúc đó, Tần Nghi cau mày, mở miệng hỏi “Tay của nàng sao vậy? ” Tiểu Lâm Tử nghe thế mới phát hiện Sở Cẩm Dao đang ôm cánh tay, trên cổ tay mơ hồ có vết máu. Tiểu Lâm Tử cẩn thận hỏi dò “Ôi, tay của người bị sao vậy?” Sở Cẩm Dao giờ chỉ muốn nhảy quách xuống sông cho xong. Nàng bị huyện chúa cắn, trời mưa đứng trú ở đình đã rất lúng túng rồi, bây giờ lại còn đụng phải thái tử điện hạ! Nàng yên lặng cầu nguyện thái tử đừng để ý tới nàng, đừng chú ý tới nàng, nhưng mà chuyện không như ý nguyện, thái tử lại hỏi vết thương trên tay nàng. Sở Cẩm Dao vô cùng xấu hổ, lắp bắp nói “Là ta… không cẩn thận bị trầy da.” Tần Nghi mỉm cười, lạnh lùng hỏi “Nàng bị trầy da ở đâu, trầy ra được cả dấu răng cơ à?” Sở Cẩm Dao nghẹn lời, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tần Nghi đang ung dung nhìn mình, ánh mắt như muốn nói, nàng nói tiếp đi, tiếp tục bịa đi. Nhưng lời đã nói, nàng mà trở giọng viện lý do khác thì ngượng lắm. Vì thế, Sở Cẩm Dao đành ngang ngạnh nói “Vâng… Tảng đá đó trông như thế mà. Thiên hạ rộng lớn, không gì là không thể.” Tần Nghi tức quá hóa cười. Sở Cẩm Dao đúng là một nhân tài, lần nào gặp nàng cũng có trò cười mới. Tần Nghi quay đầu ra lệnh cho Tiểu Lâm Tử “Đi lấy ngọc ngân cao ra đây.” Tiểu Lâm Tử sửng sốt, Sở Cẩm Dao giật mình, vội vàng nói “Không cần, làm vậy không ổn đâu.” Tiểu Lâm Tử quay đầu nhìn Sở Cẩm Dao, rồi lại ngẩng đầu nhìn thái tử gia nhà mình, lòng ngạc nhiên vô cùng. Tiểu Lâm Tử nén nỗi khiếp sợ trong lòng nhìn về phía Tần Nghi, phát hiện hắn cúi đầu nhìn cậu một cái, ánh mắt cực kỳ mất kiên nhẫn. Cho dù Tần Nghi không lên tiếng, Tiểu Lâm Tử cũng biết, thái tử gia đang muốn nói “Còn không mau đi?” Tiểu Lâm Tử biết Tần Nghi không thích một câu phải nhắc lại hai lần, lập tức thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói “Vâng, nô tài cáo lui. ” Sở Cẩm Dao vội vã bước lên hai bước, lúng túng nói “Ừm, làm vậy… không ổn lắm đâu.” “Sao lại không ổn?” Tiểu Lâm Tử đã đi ra ngoài, trong đình giờ chỉ còn Tần Nghi và Sở Cẩm Dao. Sau khi ngưng khoảng vài giây, Tần Nghi lạnh lùng nói thêm “Nàng nói vậy là đang lo lắng cho ai?” Sở Cẩm Dao nghẹn họng, lúc sau mới ấm ức nói “Dân nữ lo lắng cho thái tử điện hạ ạ.” Tần Nghi ngoảnh đầu, kìm không được mỉm cười. Khoảnh khắc đó, ánh mắt hắn đượm ý cười, lấp lánh sáng ngời. Sở Cẩm Dao không nhìn thấy biểu cảm của Tần Nghi. Nàng cúi đầu, yên lặng cảnh giác đứng gọn trong góc. Tần Nghi thấy hơi tò mò, lúc hắn chưa về cũng không cố ý che giấu thân phận. Giờ Sở Cẩm Dao gặp được bản thể của hắn, theo lý mà nói sẽ phải thông suốt rồi chứ. Nàng ấy phòng bị như này… chẳng lẽ là đang kiêng kỵ điều gì? Tần Nghi cảm thấy không cần thiết. Tuy hắn đã trở về với thân phận thật nhưng vẫn là hình bóng như lúc còn ở trong ngọc bội, sao phải phân chia rõ ràng như thế? Cũng có thể là do Sở Cẩm Dao mới biết hắn là thái tử nên cảm thấy xa lạ, kinh hồn bạt vía, cái này cũng khó tránh. Nghĩ là làm, Tần Nghi chủ động tiến bước về phía Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao hoảng sợ, lui về phía sau một bước, nhưng trọng tâm không vững, suýt nữa rơi xuống bậc thang. Tần Nghi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức kéo về phía mình. Hắn cúi đầu nhìn vào mắt Sở Cẩm Dao, bất mãn nhíu mày “Sao nàng lại sợ ta như thế?” Sở Cẩm Dao chuyển động cổ tay, muốn rút ra nhưng Tần Nghi lại nắm rất chắc, không rút lại được. Vậy nên đành phải nhỏ giọng trả lời câu hỏi của Tần Nghi “Không có…” “Thế này còn nói là không sợ?” Sở Cẩm Dao cẩn thận giật giật cổ tay nhưng vẫn không rút được, ấm ức ngước lên nhìn Tần Nghi. Ngoài kia là tiếng mưa tí tách, rèm mưa ngăn cách tất cả tiếng ồn bên ngoài, tựa như giữa trời đất chỉ có nơi đây hiện hữu. Từ góc của nàng nhìn sang có thể ngắm trọn gương mặt tuyệt đẹp của Tần Nghi, dáng người thon dài, ánh mắt đen láy trong suốt, hiện tại đôi con ngươi đó trông như hơi khó hiểu, chuyên chú nhìn nàng. Trái tim Sở Cẩm Dao đột nhiên chậm nửa nhịp. Rất giống, thật sự quá giống! Nhìn như này, Sở Cẩm Dao thật sự không phân biệt được đâu là thái tử đâu là Tề Trạch. Sở Cẩm Dao quay đầu nhìn tay Tần Nghi, tay hắn cũng cực kỳ đẹp mắt, ngón tay thon dài có lực, gần như không thấy khớp xương nhô ra, chỉ nhìn mỗi đôi tay thôi đã thấy cực kỳ mạnh mẽ rồi. Sở Cẩm Dao không khỏi nghĩ đến, chính đôi tay mạnh mẽ này mùa đông năm ngoái đại thắng Tác-ta, cuộc chiến đó toàn thắng dưới sự chỉ huy của chủ nhân đôi bàn này. Thậm chí có thể nói, đôi tay giống như bạch ngọc này, cũng từng dính đầy máu tươi, tước sinh mạng địch. Tần Nghi thở dài, buồn cười nói “Nàng đặc biệt thật đấy, ta đã gặp không biết bao nhiêu người nhưng chỉ có nàng dám thất thần lúc ta hỏi.” Sở Cẩm Dao hoàn hồn, lúc này mới ý thức được mình đã thất thần trước mặt thái tử điện hạ. Nàng có hơi xấu hổ, cũng may trải qua trận giằng co này, Tần Nghi cũng không truy cứu đáp án nữa, thuận thế buông tay nàng. Sở Cẩm Dao vội vàng thu về, nhân lúc không ai chú ý lặng lẽ xoay cổ tay. Đây là lần đầu tiên nàng đứng gần một nam tử như vậy, cũng cảm nhận được sâu sắc về sự chênh lệch sức lực giữa nam và nữ. Chỉ nắm có một lúc thôi mà cổ tay nàng đã hơi đau rồi. Tần Nghi buông tha Sở Cẩm Dao, không ép hỏi nữa. Hắn cho rằng Sở Cẩm Dao vẫn chưa quen, cần phải có một khoảng thời gian để thích ứng. Còn Tần Nghi đã sớm quen với việc người ta cung kính đối đãi với mình với thân phận hoàng thái tử, nhưng hiện tại đổi thành Sở Cẩm Dao, hắn lại hơi không thích ứng được. Tần Nghi quyết định cho Sở Cẩm Dao thời gian, hơn nữa nàng cũng coi như là ân nhân cứu mạng của hắn. Bản thân hắn không phải người hẹp hòi, lại thêm tình cảm được gây dựng trong quá trình sớm chiều chung đụng khoảng thời gian trước, cho nên dù sau này Sở Cẩm Dao cầu hắn cái gì, chỉ cần không quá đáng, hắn sẽ không truy cứu. Có điều xét theo tình hình hiện giờ, hình như Sở Cẩm Dao không biết ân tình là thể hiện cho cái gì. Vẻ mặt của nàng khiến Tần Nghi cảm thấy, nàng chỉ muốn né tránh hắn. Tần Nghi lạnh lùng nhìn lướt qua Sở Cẩm Dao. Lúc này đây, Sở Cẩm Dao thật sự rất khó hiểu, nàng đã nói gì đâu, sao vị thái tử này lại khó chịu thế? Sở Cẩm Dao cảm thấy mình không thể tỏ thái độ cứng rắn với người đẳng cấp như thái tử, cho nên nàng cẩn thận nói “Thái tử điện hạ, hôm nay quấy nhiễu người lúc tránh mưa, là ta không đúng. Ta rời đi ngay đây, mong thái tử thứ tội.” Sở Cẩm Dao thấy thái tử không ý kiến gì thế là yên tâm thả bước ra ngoài. Nhưng vừa mới xoay người, chưa kịp bước thêm bước nữa tiến vào màn mưa thì thái tử bất thình lình nói “Nàng thử đi thêm một bước nữa xem.” Bên chân Sở Cẩm Dao đang giơ giữa không trung cứng đờ, đi không được, không đi cũng không được. Tính tình thái tử đáng ghét thật! Trong lúc hoảng hốt, lòng nàng sinh ra cảm giác quen thuộc lạ thường. Sở Cẩm Dao ấm ức nhưng cũng không dám khiêu chiến thái tử đương triều, thật sự không dám đi thêm bước nữa. Nàng đành phải làm bộ như không có việc gì thu hồi cước bộ, bước nhỏ di chuyển trở lại giữa đình nghỉ. Tần Nghi tiện tay chỉ vào một cái ghế đá trong đình, nói “Ngồi đi.” Động tác này thật sự quá quen thuộc. Sở Cẩm Dao rất tự nhiên ngồi xuống, chờ sau khi ngồi rồi nàng mới phát hiện mình ngồi đối diện thái tử. Mình và thái tử ngồi chung sao? Sở Cẩm Dao bật dậy ngay tức khắc. Tần Nghi bị động tác đột ngột của nàng làm cho hoảng sợ, tức giận ngẩng đầu nói “Làm cái gì đấy?” “Điện hạ, ta ngồi xuống thế này không ổn lắm…” “Vậy nàng muốn ta mời lần thứ hai?” “Ta không có ý đó ” Tần Nghi thầm nhủ một câu nói nhảm nhiều quá rồi trừng mắt với nàng “Ngồi xuống. ” “…Ồ” Chờ Sở Cẩm Dao ngồi xuống, Tần Nghi mới hỏi “Tay nàng sao rồi?” Được người nhắc nhở, lúc này Sở Cẩm Dao mới chú ý tới cổ tay mình. Dấu răng huyện chúa để lại bắt đầu đỏ ửng lên, vết thương cũng không chảy máu nữa. Nếu không phải có thái tử nhắc tới, nàng đã quên luôn chuyện này rồi. Sở Cẩm Dao tuyệt đối không nói xấu các cô nương khuê tú khác trước mặt thái tử, huống chi người này còn là huyện chúa của Hoài Lăng vương phủ. Cổ tay Sở Cẩm Dao run nhẹ, nàng dùng tay áo che vết thương đi, hời hợt nói “Không sao ạ.” Tần Nghi tin chắc rằng đây là dấu răng của người nào đó. Lòng hắn bừng lên cơn giận, đồng thời cũng không thể tưởng tượng nổi nữ tử nào lớn gan dám cắn Sở Cẩm Dao. Còn trường hợp nam tử cắn thì Tần Nghi loại thẳng luôn. Nếu thật sự có nam tử có gan làm vậy… hừ. Tần Nghi thấy Sở Cẩm Dao không nói, trong lòng cũng phần nào hiểu được sự cố kỵ của nàng, thế nên không truy hỏi đến cùng nữa. Dù sao việc hắn muốn biết ắt sẽ có cách để biết. Tần Nghi âm thầm ghi nhớ chuyện này, rồi hỏi “Nha hoàn của nàng đâu? Sao lại để nàng ở đây một mình?” Nói đến đây Sở Cẩm Dao khó nén được tiếng thở dài “Ta cũng không biết, Linh Lung bảo về tìm Kết Ngạnh nhưng tới tận giờ vẫn không thấy quay lại. Không biết có gặp phải chuyện gì hay không?” “Đi tìm người qua đây…” Tần Nghi lặp lại lời Sở Cẩm Dao xong đột nhiên hỏi ngược lại, “Sao cô nha hoàn đó phải tìm người đến thay mình? Bản thân cô ta sẽ đi đâu?” Sở Cẩm Dao hoảng đến lạc cả giọng “Thái tử điện hạ…” Tần Nghi cười nói “Nàng không muốn nói thì thôi.” Dù sao hắn cũng đoán được đại khái rồi. Linh Lung chắc hẳn là đại nha hoàn của Sở Cẩm Dao, cái có thể khiến một đại nha hoàn bỏ lại Sở Cẩm Dao ở đây để ra ngoài một mình e là chỉ có chuyện liên quan đến Hoài Lăng vương phủ mới có thể như này… Rồi còn dấu răng trên cổ tay Sở Cẩm Dao, trông nó khá non nớt, không giống dấu răng do người lớn để lại. Vậy chỉ có một khả năng thôi. Giờ đoán ra thủ phạm rồi nên Tần Nghi cũng không vội vàng nữa. Ngược lại, hắn có hơi tò mò, sao nha hoàn kề cận Sở Cẩm Dao lại đổi người? Sao hắn lại có cảm giác Linh Lung không đáng tin bằng hai đại nha hoàn trước kia nhỉ? Sở Cẩm Dao cẩn thận quan sát sắc mặt Tần Nghi. Thấy vẻ mặt đối phương lạnh nhạt, nhìn không ra manh mối, nàng lại thấy bất an, Thái tử đây là đoán được chưa? Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm thêm một lúc, đột nhiên phát hiện đuôi lông mày Tần Nghi giật giật, thế là bừng tỉnh, vội vàng quay đầu đi. Sở Cẩm Dao tự an ủi bản thân rằng thái tử không phải thần, chỉ có mấy câu thôi mà, dù hắn có nhạy bén đến đâu cũng làm sao mà đoán hết được? Nghĩ thế, nàng thấy yên lòng hơn, dứt khoát quay qua cùng thái tử ngắm màn mưa nặng hạt ngoài đình. Im lặng được một lát thì bỗng có tiếng bước chân vang lên từ trong cơn mưa. Con ngươi Tần Nghi nhanh chóng chuyển tiêu điểm, nhìn sang phía phát ra âm thanh, còn Sở Cẩm Dao thì đứng bật dậy, lanh lẹ lui về phía sau. Tần Nghi lặng lẽ thu hết hành động của Sở Cẩm Dao vào mắt, mím môi không nói gì. Tiểu Lâm Tử đội mưa chạy vào trong đình. Vào đến nơi lập tức nghiêng người thu ô, nói “Thái tử, nô tài tìm được thứ người muốn rồi đây.” Tiểu Lâm Tử vốn định đưa thẳng cho Sở Cẩm Dao, chứ nào dám để thái tử đụng tay vào chuyện này, ai dám thì chắc chán sống rồi. Nhưng cậu mới đi được hai bước đã bị Tần Nghi ngăn lại “Cả người ngươi toàn là nước thôi, đưa thuốc cho ta. Còn ngươi ra đằng kia hong khô người đi.” Tiểu Lâm Tử ngạc nhiên há hốc miệng. May thay nhờ nhiều năm làm việc gần vua mà cậu rèn được phản ứng nhanh nhạy. Tiểu Lâm Tử cúi đầu dâng ngọc ngân cao lên, sau đó nhanh nhẹn lui tới góc đình. Tần Nghi cầm bình sứ đặt trên bàn đá lên bằng đầu ngón tay và lắc nhẹ, tựa như đang áng chừng lượng thuốc, sau đó mới duỗi cánh tay đưa cho Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao ngạc nhiên đến ngây người, ấp úng không nói nổi, ngẩng đầu nhìn Tần Nghi với ánh mắt khó tin. Tần Nghi nhướng mày “Sao thế?” Sở Cẩm Dao rất muốn nói làm vậy không hợp quy củ, nhưng nghĩ đến việc thái tử tận tay đưa đồ cho mình mà mình không lấy có khi còn bất lịch sự hơn. Thế là, Sở Cẩm Dao đành phải thấp giọng nói một câu “Cảm ơn điện hạ!” Sau đó tiến lên dùng hai tay nhận bình sứ. Tiểu Lâm Tử làm việc rất thỏa đáng. Cả người gần như ướt hết mà lọ thuốc không dính giọt nước nào, cầm trên tay còn thấy âm ấm. Sở Cẩm Dao cầm bình sứ, đè tay hành lễ với Tần Nghi “Dân nữ cảm ơn điện hạ.” Tần Nghi nhìn động tác của Sở Cẩm Dao, trong mắt hiện lên ý cười. Lễ nghi chào hỏi này là chính tay hắn dạy nàng, thế nên lúc nhìn trông vô cùng thoải mái. Cũng chính vào lúc này, đột nhiên Tần Nghi nhận ra, váy Sở Cẩm Dao mặc hôm nay chính là cái lúc trước chính tay nàng làm. Tần Nghi nhớ rõ khi đó mình mới tỉnh lại trong ngọc bội được mấy ngày, vẫn tránh né không chịu tiết lộ hành tung. Lúc đó, Sở Cẩm Dao bị chị em trong nhà dè bỉu chỉ vì một miếng Vân cẩm, quá uất ức nên lúc về đã rơi nước mắt. Tần Nghi bị tiếng khóc dọa sợ, đành phải lên tiếng an ủi nàng. Chiếc váy nàng đang mặc trên người chính là tác phẩm được biến hóa từ miếng Vân cẩm kia. Tần Nghi từng tận mắt nhìn Sở Cẩm Dao xâu kim may từng đường, biến một tấm vải bình thường trở thành xiêm y. Đó là lần đầu tiên Tần Nghi trông thấy nữ tử may vá. Ban đầu hắn có thấy hơi nhàm chán, nhưng nhìn lâu lại thấy tĩnh tâm một cách kỳ diệu. Ngày đó góc nhìn của hắn bị hạn chế vì phải nhìn thông qua ngọc bội, mỗi lần quan sát Sở Cẩm Dao đều phải ngẩng lên, rất khó có được góc nhìn trực quan ngắm nhan sắc của nàng, đành phải thông qua phản ứng của người ngoài để biết Sở Cẩm Dao cần phải thay đổi trang phục. Giờ về đúng thân phận rồi, được nhìn từ góc khác hắn mới bất ngờ nhận ra, Sở Cẩm Dao đã không còn là cô bé vừa đen vừa gầy khi trước, miễn cưỡng cũng có thể coi là một mỹ nhân. Tần Nghi rất ngạc nhiên, mới nửa năm không gặp, Sở Cẩm Dao đã làm gì mà thay đổi lớn như vậy? Thuốc thái tử ban đã cầm trong tay, Sở Cẩm Dao không còn lý do gì để ở lại nơi này nữa. Nàng thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn xong liền nói “Thái tử điện hạ, mưa đã ngớt rồi, dân nữ không dám quấy rầy điện hạ tránh mưa, xin cáo lui trước.” Lần này Tần Nghi không ngăn cản mà theo chân nàng đứng lên “Cũng đúng, nàng ra ngoài lâu quá không tốt. Tiểu Lâm Tử.” Tiểu Lâm Tử mới nãy còn coi mình là người vô hình lập tức xuất hiện “Dạ, nô tài có mặt.” “Ô đâu?” Tiểu Lâm Tử lấy từ trong ngực ra một chiếc ô mới toanh, cung kính đưa cho Tần Nghi. Cậu biết thái tử không thích quá nhiều người đi theo bên cạnh, cũng không thích người khác che ô cho mình, cho nên tuy rằng bản thân đội mưa về lấy thuốc nhưng không gọi thêm người hầu tới, mà đem theo một cái ô mới. Nhìn đi, phải dùng rồi đây này! Vẫn là Tiểu Lâm Tử cậu khéo hiểu lòng người. Tần Nghi nhận ô, bung ra rồi dùng tay kia vẫy Sở Cẩm Dao, ý tứ không thể rõ ràng hơn. Sở Cẩm Dao cảm giác trước mắt tối sầm, ban thuốc thì cũng thôi đi, giờ thái tử còn định che ô cho nàng? Nàng bắt đầu thấy sợ khi thấy mạng mình lớn thế này rồi đấy. Sở Cẩm Dao liên tục lắc đầu, lui về phía sau đứng trong mưa “Không cần, mưa không to lắm, ta tự đi được rồi. ” Vừa dứt lời, tóc mai Sở Cẩm Dao đã dính bết lên mặt, nước mưa thi nhau chảy từ gò má nàng xuống. Sở Cẩm Dao chớp chớp mắt, tận lực duy trì biểu cảm của mình, ra vẻ mưa thật sự không to. Tần Nghi ghét bỏ nhìn nàng, nói “Lại đây đi, tóc ướt hết rồi.” Sở Cẩm Dao kiên định lắc đầu, kiên quyết không chịu đi qua, ngược lại còn xoay người đi ra ngoài. Nàng cảm thấy thế này chẳng hề hấn gì, dầm mưa một trận dù sao cũng tốt hơn bị chém đầu. Nhưng nàng vừa đi được vài bước, đằng sau đã vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Sở Cẩm Dao quay đầu xem thì thấy Tần Nghi đi theo mình. Hắn cứ thế đi mà không cho ô, chân dài bước cái đã dễ dàng đến bên cạnh nàng “Nàng nhất định phải dầm mưa sao?” “Điện hạ! “Sở Cẩm Dao hoảng hốt hô lên “Sao người lại ra dầm mưa?” “Ta che ô cho nàng, nàng không chịu.” Tần Nghi lạnh lùng nói. “Hả?” Sở Cẩm Dao nhíu mày, mặc kệ nước mưa liên tục rơi lên mặt, vội vàng nói, “Có liên quan gì tới nhau sao? À, ý của ta là, ta không cần ô. Điện hạ, người tự che cho mình là được rồi.” Tần Nghi cười mỉa “Bổn thái tử dù không có tiền đồ gì, cũng không đến mức để cho nữ tử yếu đuối dầm mưa, còn mình thì che ô.” “Vậy…” Sở Cẩm Dao rối rắm nói, “Vậy người đưa ô cho ta đi, rồi Lâm công công che ô cho người?” Tiểu Lâm Tử nhắm mắt theo đuôi, cẩn thận đi sau bọn họ, không dám quá gần cũng không dám quá xa. Thái tử không che ô, hắn dám che sao? Tất nhiên hắn không dám. Tần Nghi quay đầu nhìn đằng sau, rồi ngoảnh lại thản nhiên nói với Sở Cẩm Dao “Đời này ta ghét nhất việc bị kìm bước chân, ô che mưa miễn cưỡng tính là một trong số đó.” “Vậy… Vậy dân nữ che ô cho người nhé?” Tiểu Lâm Tử ngẩng đầu nhìn Sở tiểu thư bằng ánh mắt bái phục, sau đó lại vội vàng cúi đầu. Tần Nghi khẽ cười, ai cũng nhìn ra được là hắn đang cười mỉa “Thế thì ta bổ sung thêm cái nữa. Ta ghét phải cúi đầu hơn cả việc bị kìm bước chân.” Sở Cẩm Dao bất lực cắn môi, suy sụp nói “Vậy người muốn gì?” Hình như Tần Nghi cũng mất hết kiên nhẫn, bung ô nói “Lại đây, mưa to rồi.” Sở Cẩm Dao lui về phía sau một bước, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên “Làm vậy sao được? Thái tử điện hạ…” Thật sự là lâu lắm rồi Tần Nghi chưa trải qua cảm giác hận không thể bóp chết tâm trạng của nàng. Hắn nâng ngón tay lành lạnh lên, bất lực nhéo ấn đường, “Thôi, cứ như vậy đi. Nàng ở chỗ nào?” Sở Cẩm Dao lo ngay ngáy sóng vai bên cạnh thái tử, đội mưa đi về viện của mình. Tiểu Lâm Tử cũng đội mưa đi theo đằng sau, vừa đi vừa dùng sức lau mặt, lòng không ngừng kêu rên “Thái tử định làm gì vậy? Rõ ràng có ô, sao không sử dụng? Ba người rõ ràng đều có ô, vì sao không dùng!” Tiểu Lâm Tử buồn bã nghĩ, cậu sai rồi, tất cả là do cậu không đoán được suy nghĩ của chủ tử. Lần sau ra ngoài, cậu nhất định sẽ mang hai cái ô. Đi được thêm một đoạn thì Tần Nghi nghiêng đầu nhìn Sở Cẩm Dao đi bên cạnh. Đúng là mưa đã ngớt nhiều, nhưng bộ đồ nàng khoác trên người vẫn bị ướt, nước cũng theo thuận theo gò má chảy xuống như đang miêu tả lại một câu thơ, hoa sen tắm mưa xuân, cuốn đi sắc thiên nhiên1. 1Đây là hai câu thơ trong bài thơ của Lý Bạch, mình không tìm thấy bản dịch thơ nên tự viết lại theo cách hiểu của mình nên nó không được mượt mà lắm. Mình sẽ để hai câu gốc ở đây, bạn nào biết ở đâu có bản dịch thơ thì nhắc mình nha 清水出芙蓉, 天然去雕饰 Tần Nghi nhẹ ồ một tiếng, xoa cằm ngẫm nghĩ. Hắn đang nghĩ cái quái gì vậy? Không lẽ cũng ướt hỏng não giống Sở Cẩm Dao? Tần Nghi nhìn Sở Cẩm Dao ướt sũng từ đầu đến chân, nhịn không được nói “Nàng ướt hết người rồi kìa, mau qua đây đi. Trông cứ như khỉ ấy.” Sở Cẩm Dao tự dưng thấy đầu óc lâng lâng, không thể nghĩ được câu gì để trả lời. Nàng cắn môi, nghiêng đầu liếc mắt nhìn thái tử. Người này dù có bị ướt nhưng vẫn sáng chói vô cùng, thẳng lưng cao ngạo ngất trời. Sở Cẩm Dao thầm nghĩ, thái tử đã từng gặp không biết bao nhiêu mỹ nhân, nay nói vậy là muốn bảo trông nàng giờ rất xấu xí đúng không? Tần Nghi bị ánh mắt u oán của Sở Cẩm Dao chọc cười. Còn Sở Cẩm Dao thấy thái tử cười lại có cảm giác cuộc sống này thật u tối. Đã bị nói xấu rồi để người ta nói mình xấu như khỉ, tầm này thì quan tâm khuôn phép gì nữa chứ. Sở Cẩm Dao ủ rũ đi đến dưới ô, mặc cho thái tử cầm ô, sóng vai đưa nàng trở về. * Sau cơn mưa trời tối rất nhanh, Kết Ngạnh chờ mãi vẫn không thấy tiểu thư trở về, đến cả tin tức cũng chẳng thấy tăm hơi. Không có tin của tiểu thư, Linh Lung lại không thấy đâu càng khiến Kết Ngạnh sốt ruột. Cung ma ma bình tĩnh nói “Đừng hoảng. Ngoài trời đang mưa lớn, tiểu thư và Linh Lung không mang ô theo nên chắc kẹt ở đâu đó rồi. Chờ trời tối thêm chút nữa nếu không thấy người trở về thì báo lão vương phi để tìm người.” “Vâng.” Kết Ngạnh lo lắng đáp. Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên khiến Kết Ngạnh nhảy dựng, lập tức lao ra ngoài, song vì đi nhanh quá nên suýt chút nữa ngã lộn nhào. Cô nàng sốt ruột đẩy cửa ra, trông thấy tiểu thư nhà mình đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm chiếc ô bảy khung được làm từ bạch ngọc. Kết Ngạnh vừa mừng vừa sợ “Tiểu thư? Sao người lại về một mình thế, Linh Lung đâu ạ?” Sở Cẩm Dao thu ô vào sân, nghe vậy liền cau mày “Linh Lung chưa về?” Kết Ngạnh lắc đầu, vẻ mặt Sở Cẩm Dao lập tức trở nên nghiêm túc “Có người đang giở trò!” Kết Ngạnh giật mình, thử hỏi dò “Tiểu thư, ý người là…” Sở Cẩm Dao sầm mặt, lắc đầu nói “Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện, vào phòng trước rồi nói sau.” “Vâng.” Kết Ngạnh nói xong liền nhanh nhẹn nhận lấy cái ô trong tay Sở Cẩm Dao, dựng ở góc tường. Nhìn chuôi ô, cô nàng không nhịn được ồ lên rằng “Tiểu thư, Linh Lung không đi cùng người thì ai đưa người về thế ạ? Cái ô này nhìn không giống mấy cái ô được bày bán ngoài kia…” Sở Cẩm Dao cắn môi chột dạ, ánh mắt ánh lên sự hốt hoảng. Sau khi đưa nàng đến cửa viện, Sở Cẩm Dao kiên quyết không cho thái tử vào bên trong. Cũng may thái tử vốn không có ý định tiến vào, chẳng qua… nghe được lời của nàng, ánh mắt rất quái dị. Thái tử để ô cho Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao cố từ chối nhưng vô dụng. Sau đó vẫn là Tiểu Lâm Tử thông minh, lạch bạch chạy tới đưa ô của mình cho thái tử, chuyện này mới coi như giải quyết êm đẹp. Sở Cẩm Dao cầm ô thái tử điện hạ ngự dụng, ngẩn ngơ đứng trong sân nhà mình. Do chột dạ nên nàng không dám gõ cửa, cũng may tiếng mưa đủ to để át được những âm thanh khác. Sở Cẩm Dao lẳng lặng đứng ở cửa mà không ai phát hiện. Phải chờ đến khi nàng xác nhận không thấy bóng dáng đoàn người thái tử đâu nữa mới giơ tay gõ cửa. Giờ bất thình lình bị Kết Ngạnh hỏi, Sở Cẩm Dao vẫn chưa nghĩ ra được câu trả lời thỏa đáng, đành đáp qua loa “Trên đường trở về ta gặp được cho ta quá giang một đoạn.” “Hóa ra là có người làm tốt bụng đưa người về. Nhưng người đó cũng thật là, đưa tiểu thư về còn để tiểu thư bị ướt.” Kết Ngạnh oán giận nói. Sở Cẩm Dao hoảng sợ, vội vàng nói “Không có, đó không phải người làm! Đừng nói lung tung! ” Kết Ngạnh hoang mang há hốc miệng “Hả?” Sở Cẩm Dao cảm thấy vấn đề này chính là hố, nói như thế nào cũng không rõ được nên dứt khoát tránh đi “Tóm lại, không được nói mấy lời như vừa rồi nữa. Không đúng, không chỉ không được nói những lời như vậy mà về sau chuyện liên quan đến chủ nhân chiếc ô và chiếc ô này cũng không được nhắc tới nữa!” Kết Ngạnh không hiểu tại sao nhưng nhìn sắc mặt Sở Cẩm Dao nghiêm túc, đành phải vội vàng đáp “Vâng.” Cung ma ma nghe tiếng đi ra, câu chuyện ban nãy bà chỉ nghe được thoáng thoáng nên hỏi lại “Sao thế, đang nói chuyện gì mà tiểu thư lại nghiêm túc vậy?” Sở Cẩm Dao cùng Kết Ngạnh đi tới gian trước, Cung ma ma nghiêng người, vén rèm cho nàng vào phòng. Sở Cẩm Dao cúi người vào cửa, vội vàng rửa mặt rồi để Kết Ngạnh hầu hạ thay quần áo. Sở Cẩm Dao vừa phối hợp cởi áo, vừa nói với Cung ma ma rằng “Ma ma, chuyện xảy ra hôm nay có hơi nghiêm trọng.” Cung ma ma nghe vậy cũng nghiêm túc hẳn “Sao thế?” Sở Cẩm Dao chọn mấy chuyện quan trọng như huyện chúa cắn người, Linh Lung đi ra ngoài gọi người nhưng không trở về cho Cung ma ma nghe. Về phần chuyện được thái tử đưa về, nàng coi nó như chuyện ngoài rìa, lướt qua luôn. “Ra là thế.” Cung ma ma sầm mặt, nói “Đường đường là huyện chúa mà lại hành xử không có chừng mực như vậy, quá mức kiêu căng. Ban đầu ta còn nghĩ bản tính con bé không xấu, chẳng qua là tính tình hơi bốc đồng nhưng giờ xem ra đã bị quận vương phi và lão vương phi chiều hư rồi.” Này chẳng qua trong phòng không có người khác nên Cung ma ma mới dám nói với các nàng. Cung ma ma và Sở Cẩm Dao bất lực nhìn nhau. Kể cả huyện chúa có làm chuyện quái đản hơn nữa cũng chẳng có gì thay đổi, không lẽ các nàng còn có thể trông cậy vào việc lão vương phi và quận vương phi đột nhiên tỉnh ngộ, sau đó nghiêm khắc quản thúc huyện chúa sao? Tất nhiên là không rồi. Thế nên chuyện này cứ ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, yên lặng mà chịu đựng. Tệ hơn nữa là, ấm ức cũng chỉ nhịn được một hai thôi nhưng Sở Cẩm Dao lại phải ở quận vương phủ, đã thế gia tộc còn tính toán đẩy nàng làm thế tử phi. Bỗng dưng, Cung ma ma thấy buồn phiền khó tả. Bà nhìn gương mặt Sở Cẩm Dao như dát vàng dưới ánh đèn, lòng chợt hoảng loạn. Một cô nương đẹp như búp bê sứ thế này, nhân phẩm hay tính cách đều tốt, chẳng lẽ cứ nhất định phải ở đây để làm tẩu tử của một đứa bé không có đầu óc như huyện chúa sao? Làm con dâu của quận vương phi luôn nuông chiều con gái đến mù quáng? Cung ma ma đã quen với việc hậu trạch đấu đá giờ lại thấy đau đầu vô cùng, nếu vậy thì sẽ mài mòn tiểu thư đến mức độ nào chứ? Trong phút chốc, lòng Cung ma ma sinh xúc động muốn Sở lão phu nhân đổi chỗ cho Ngũ tiểu thư. Dù sao giờ cũng chưa nói ra, hết thảy đều kịp. Nhưng ngay sau đó Cung ma ma lại gạt phăng ý kiến này, đặt tay lên lương tâm nghĩ, ở Sơn Tây này có nhà ai hơn được Hoài Lăng quận vương phủ không? Tất nhiên là không. Thế tử Hoài Lăng quận vương phủ có đủ cả nhân phẩm, ngoại hình lẫn gia thế, là chàng rể quý người người nhà nhà trong thành cầu còn chẳng được, thế thì hà tất gì phải lo cả chuyện mẹ chồng và em chồng? Vị hôn phu tốt lại có tiền đồ xán lạn như thế tử có đốt đèn đi tìm cũng chẳng có. Cung ma ma ảo não thừa nhận việc gia tộc cố ý để Ngũ tiểu thư trở thành thế tử phi là kết quả tốt nhất. Bỏ lỡ nơi đây thì chỗ sau này cũng chỉ toàn bết bát thôi. Cung ma ma đành phải nói lời trái lương tâm rằng “Tiểu thư hãy cố nhịn, đừng náo loạn to chuyện. Chờ đến khi lão phu nhân thấy vết thương trên tay người chắc chắn sẽ sinh lòng thương tiếc, biết người ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nếu được lão vương phi để mắt, con đường người đi sau này sẽ dễ dàng hơn.” Sở Cẩm Dao hiểu Cung ma ma muốn ám chỉ điều gì. Làm dâu nhiều năm rồi cũng thành mẹ chồng, ai mà không… thế này cơ chứ? Mấy ngày nay là lễ mừng thọ 60 của lão vương phi, người của Trường Hưng Hầu phủ ai nấy đều tới chúc mừng, vậy thì xem ra, Sở lão phu nhân đã âm thầm đề cập chuyện này với lão vương phi. Có lẽ chờ sang ngày mai, nàng sẽ biết được thái độ của quận vương phủ. Sở Cẩm Dao ngồi dưới ánh đèn, không biết mình nên kỳ vọng kết quả gì sẽ đến vào ngày mai. Thôi, như nào cũng được. Sở Cẩm Dao không muốn tiếp tục thảo luận đề tài này, thản nhiên nói “Đây là chuyện của tương lai, trước tiên tìm tung tích của Linh Lung đi.” Cung ma ma thức thời chuyển giọng “Tiểu thư nói phải. Tiểu thư, người nghĩ xem Linh Lung bị ai ngăn lại?” “Còn có thể là ai chứ.” Sở Cẩm Dao nhịn không được trừng mắt, “Ma ma, làm phiền người đến chỗ Sở Cẩm Diệu một chuyến. Người là người của tổ mẫu, nàng ta chưa đến mức ngay cả mặt mũi tổ mẫu cũng dám không nể.” “Để lão nô đi một chuyến cũng chẳng hề gì.” Cung ma ma hỏi, “Nhưng tiểu thư, sao người biết Linh Lung đang ở chỗ Tứ tiểu thư? Nếu đi nhầm…” “Chắc chắn là nàng ta.” Sở Cẩm Dao khịt mũi coi thường, “Trong phủ này, chỉ có nàng ta mới dám làm cái chuyện đáng xấu hổ ấy. Còn những người còn lại, có ai không giỏi chứ? Chỉ sợ Sở Cẩm Diệu làm con rối cho người ta còn không biết. ” Lời lẽ của Sở Cẩm Dao rất khí thế, Cung ma ma cũng không cãi lại được. Bà làm động tác “vạn phúc” với Sở Cẩm Dao rồi cầm ô đi ra ngoài. Một lát sau, Cung ma ma trở về cùng Linh Lung. Ngoại trừ phần tóc hơi ướt ra thì trên người Linh Lung không có vết thương nào. Cô nàng là người Sở lão phu nhân ban cho nàng, chỉ riêng việc giữ người bên cạnh hay bỏ đi đã đẩy nàng vào tình thế khó xử rồi, làm sao mà dám nghiêm phạt đây? Linh Lung trông thấy Sở Cẩm Dao liền mặc kệ tóc còn ướt sũng, vội vàng tiến tới “Tiểu thư, người không sao chứ? Người… người về bằng cách nào thế? Người có phải chịu ấm ức gì không?” “Không.” Sở Cẩm Dao biết Linh Lung lo mình bị bắt, bị người khác gây bất lợi. Tạm thời không nói tới việc Sở Cẩm Diệu có năng lực hay không, chỉ riêng việc sau khi trời đổ mưa gặp được thái tử đã là một lợi thế rồi. Nếu các nàng muốn ba hoa chích chòe, thái tử chính là thứ uy hiếp tốt nhất. Cho các nàng thêm ba lá gan nữa cũng không dám để dính líu đến thái tử đâu. Linh Lung yên lòng chưa được mấy giây tự dưng lại nhớ tới vết thương của Sở Cẩm Dao, hỏi “Đúng rồi, vết thương của người sao rồi ạ?” Sở Cẩm Dao vươn tay, nói “Ta để Kết Ngạnh bôi thuốc rồi.” Linh Lung lúc này mới yên tâm hẳn, còn Sở Cẩm Dao thì làm như không có việc gì thu tay về, che giấu sự chột dạ. Vừa rồi thừa dịp Cung ma ma ra cửa, Sở Cẩm Dao bảo Kết Ngạnh bôi thuốc cho mình. Tâm tư của Kết Ngạnh rất đơn giản, Sở Cẩm Dao không đề cập tới đây là loại thuốc gì, Kết Ngạnh cũng không để ý, chỉ cảm thấy thuốc mỡ này rất dễ ngửi. Cứ như vậy, chuyện về ngọc ngân cao và thái tử bị Sở Cẩm Dao lừa gạt cho qua. * Ngày hôm sau, Sở Cẩm Dao vẫn đến thỉnh an lão vương phi như thường lệ. Ba ngày tiệc mừng kết thúc, ngay trong ngày hôm qua đã có rất nhiều người lục đục cáo từ. Hôm nay từ trên xuống dưới vương phủ ai nấy đều uể oải sau một cuộc vui điên cuồng, đến cả “thọ tinh” như lão vương phi cũng vậy. Sở Cẩm Dao vẫn làm theo các bước thỉnh an lão vương phi như ngày thường. Theo như thường lệ thì sau đấy bà sẽ gật nhẹ một cái rồi thả nàng ra ngoài, nhưng lần này lại nhìn nàng rất chăm chú. Trái tim Sở Cẩm Dao bị nhấc lên. Lão vương phi nhớ tới lời Sở lão phu nhân nói với bà hôm qua. Khi đó trong noãn các không có người, Sở lão phu nhân dùng giọng điệu tùy ý, giống như đùa giỡn nhắc tới một mối hôn sự, nói thân càng thêm thân là chuyện tốt nhất. Lão vương phi lúc ấy cũng cười nghe, nhưng lại âm thầm ghi nhớ trong lòng. Sở lão phu nhân hôm qua cố ý khen Lâm Hi Viễn tuổi trẻ có tài, sau đó vô tình nói đến việc “thân càng thêm thân”. Mặc dù giả đò như nói hôn sự của người khác nhưng lão vương phi làm sao lại không biết đấy có thật là chuyện nhà người khác không? Ý của Sở lão phu nhân đã rất rõ ràng. Lão vương phi không tỏ thái độ ngay lúc ấy, đến tối về suy nghĩ mới cảm thấy nếu cô nương nhà Sở gia biết tranh giành, lấy được cái ghế thế tử phi đổi lại sự ủng hộ của Trường Hưng Hầu phủ thì quả là một vụ mua bán có lời. Sớm muộn gì Lâm Hi Viễn cũng phải cưới chính phi, người có thể chọn chỉ có mấy nhà như vậy, Trường Hưng Hầu phủ cũng ở trong đó. Nếu Trường Hưng Hầu phủ tỏ thái độ trước, còn cho thấy đầy đủ lợi thế, vậy thì thuận nước đẩy thuyền cho Sở lão phu nhân cũng không phải không thể. Lão vương phi cẩn thận quan sát Sở Cẩm Dao, càng nhìn càng cảm thấy cô nương này có thể đảm đương trọng trách. Nếu đã như vậy thì không cần che giấu nữa, trực tiếp trả lời Sở lão phu nhân là được. Do dự quá lâu sẽ khiến người khác chán ghét. … Nghĩ vậy, lão vương phi lập tức nở nụ cười hiền với Sở Cẩm Dao, giọng điệu cũng thân thiết hơn trước “Con lúc nào cũng tới đây sớm nhất, đúng là một đứa trẻ dễ khiến người ta có cảm tình mà. Hôm qua trời mưa đến nửa đêm, tí tách suốt rất khó chịu, con ngủ có ngon không?” Sở Cẩm Dao được yêu thương đâm hoảng sợ. Sao tự dưng lão vương phi lại thân thiết hỏi nàng vấn đề đó? Nàng đắn đo mất một lúc, lựa câu trả lời chuẩn mực nhất rồi đáp “Con ngủ ngon ạ, cảm ơn lão tổ tông đã quan tâm con.” Lão vương phi kéo Sở Cẩm Dao tới ngồi bên cạnh bà, nắm tay nàng nói rất nhiều lời thân thiết. Một lát sau, Lan Trạch cũng đi vào, cô ta vừa rót trà vừa nghe Sở lão phu nhân trò chuyện. Chờ đổi trà xong, cô ta dâng cho Sở lão phu nhân một tách rồi đưa cho cả Sở Cẩm Dao, cười tươi nói “Sở Ngũ tiểu thư thật may mắn khi được lão tổ tông nhà chúng ta yêu quý. Mấy người chúng tôi ngốc nghếch, ở bên cạnh lão tổ tông hầu hạ hơn mười năm, còn không bằng một cô nương mới đến ba bốn ngày!” Sở Cẩm Dao nghe xong định đứng lên từ chối thì bị lão vương phi giữ chặt tay, nói “Nhà chúng ta cùng Trường Hưng Hầu phủ thân thuộc, con không cần phải khách sáo như thế. Cứ coi đây là nhà của mình đi.” Câu cuối cùng của lão vương phi là kiểu một câu hai lớp nghĩa, Sở Cẩm Dao nghe ra ngay tức khắc. Lúc này, tâm trạng của nàng rất phức tạp, như bị tảng đá nặng trịch đập xuống để lại một cái hố to, không biết nên vui hay buồn. Nhưng, Sở Cẩm Dao điều chỉnh tâm trạng rất nhanh, cung kính mà dịu dàng nói lời cảm ơn lão vương phi “Con rất biết ơn lão tổ tông đã cất nhắc con, người không chê con phiền là tốt rồi.” Lan Trạch nghe mà ý cười bên môi không đổi. Cô ta buông ấm trà xuống, dạo trong phòng một vòng rồi yên lặng đi ra ngoài. Ý của lão vương phi đã rõ ràng. Chờ quan sát thêm mấy ngày nữa rồi sẽ nói với quận vương phi và quận vương, nếu bọn họ không có ý kiến gì thì sẽ mời người đến Trường Hưng Hầu phủ. Giờ thái tử đang ở quận vương phủ, đây là cơ hội có một không hai. Nếu giờ bọn họ mà để lỡ thì sẽ hối tiếc suốt thời gian dài mất. Sớm ngày định chuyện của Lâm Hi Viễn và Sở Cẩm Dao, cho Trường Hưng Hầu một liều thuốc an thần là từ nay về sau sẽ giúp Lâm gia càng thêm giàu có. Dần dần có nhiều người đến thỉnh an hơn, Sở Cẩm Dao lặng lẽ lui ra giữ khoảng cách với lão vương phi, đứng gọn ở một bên. Lão vương phi mới vừa rồi có nắm tay nàng, không thể nào không nhìn thấy dấu răng nhưng bà không hỏi không nói, đây đã là thể hiện thái độ rồi. Mà cũng đúng thôi! Mặc dù việc Sở Cẩm Diệu lén lút bắt nha hoàn Sở Cẩm Dao là việc rất hèn nhưng đó là chuyện của Sở gia, sao lão vương phi có thể vươn dài tay quản cả chuyện con cháu nhà người khác? Không được lợi gì còn để bản thân vướng tai ương, đây là chuyện lão vương phi không bao giờ làm. Chính vì thế, chuyện dạy dỗ lại huyện chúa, ra mặt cho Sở Cẩm Dao càng không thể xảy ra. Lão vương phi chỉ ước gì có thể giấu nhẹm mọi tin xấu, sao có thể chủ động nhắc tới? Hôm qua huyện chúa làm chuyện ngu xuẩn gì bà biết hết. Nhưng biết thì sao chứ? Đây là người sẽ làm thái tử phi, sao lão vương phi có thể để huyện chúa dính tai tiếng. Sở Cẩm Dao hiểu rất rõ, ở nơi lợi ích là trên hết này sẽ không có cái gọi là công bằng. Kể cả nàng có bị cắn, bị người ta hãm hại mắc kẹt dưới mưa thì cũng không có chỗ để tố cáo. Không có ai cho nàng một câu trả lời thỏa đáng, thế nên chẳng cần phải nhắc lại làm gì. Sở Cẩm Dao tự cảm thấy mình đã quen với cái gọi là quan chức quý tộc, nhưng đến tận bây giờ, lòng vẫn thấy hơi thất vọng. Đây là cuộc sống nàng phải sống nửa đời còn lại sao? Không có công bằng, quyền lực và lợi ích có thể áp đảo mọi thứ, bẻ cong chân tướng. Kể cả nàng không được gả vào Hoài Lăng quận vương phủ mà tới một nhà khác, chỉ sợ mọi việc vẫn sẽ như vậy! Hôm nay Sở Cẩm Diệu tới thỉnh an với tâm trạng nơm nớp lo sợ. Nàng ta sợ lão vương phi nhắc tới chuyện hôm qua, nhưng chờ mãi không thấy gì. Lão vương phi coi như không biết, huyện chúa cũng không nhắc chữ nào. Môi trường lớn lên và câu chuyện quyền lực ngay lập tức giúp Sở Cẩm Diệu hiểu rõ mọi chuyện. Sẽ chẳng có ai truy cứu sự việc hôm qua. Nói cách khác, Sở Cẩm Dao không thể làm gì khác ngoài việc tự nhận bản thân xui xẻo. Sở Cẩm Diệu vui đến mức muốn bật cười, nhân lúc không ai để ý còn nháy mắt châm chọc Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao thấy vậy lập tức quay mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn loại người vô liêm sỉ ấy thêm một phút giây nào nữa. Bầu không khí trong phòng rất sôi nổi, nữ quyến ai nấy đều cười nói vui vẻ. Đột nhiên, giọng bẩm báo bên ngoài cất lên cắt ngang cuộc vui “Thái tử điện hạ tới.” Lúc này tất cả mọi người ngừng cười đùa, đứng lên nghênh đón thái tử. Thái tử chỉ lớn hơn Lâm Hi Viễn một tuổi, theo lý cũng coi như là cháu của lão vương phi, mỗi sáng cần phải tới thỉnh an. Cơ mà lão vương phi nào dám để hắn làm thế. Nhưng thái tử dù sao cũng là thái tử, lễ tiết nào nên có, hắn sẽ không sơ sẩy. Tần Nghi vừa tới đã vô thức nhìn lướt qua đám đông. Rất nhanh sau đó hắn xác định được vị trí của Sở Cẩm Dao. Nàng đang đứng một mình một góc, sắc mặt trông có vẻ ủ dột. Hắn đăm chiêu suy nghĩ, không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau đấy, hắn thấy lão vương phi và huyện chúa Lâm gia sắc mặt hồng hào, tươi cười rạng rỡ, không hề có ý định truy cứu trách nhiệm. Tần Nghi xem cái hiểu ngay bọn họ định giả ngốc cho qua, định vờ như không có chuyện gì xảy ra đúng không? Tần Nghi suýt chút nữa tức đến bật cười. Muốn giả vờ như không có chuyện gì cũng phải nhìn xem hắn có cho các nàng làm thế hay không! ← Chương trước Chương sau → Thể loại cổ đại, trạch đấu, cung đấu, huyền huyễnEdit+Beta LaStellaMột câu chuỵện đánh tráo thanh phận với nhau khiến cho cuộc đời của hai nữ nhân bị đảo ngược hoàn toàn. Một người đường đường là thiên kim tiểu thư ngũ cô nương của Hầu phủ vừa ra đời đã bị ôm nhầm. Con gái nhà nông ngẫu nhiên biến thành tiểu thư, còn tiểu thư thực sự của Hầu phủ thì lại lưu lạc dân gian, chịu khổ đủ 13 13 năm, cuối cùng Sở Cẩm Dao cũng được trở về bên cha mẹ đẻ, nhưng điều khó xử là mẫu thân nàng ngại nàng cử chỉ thô tục nên một lòng cưng chiều con gái’. Ngay cả tổ mẫu cũng không nhịn đau dứt được đứa cháu gái mình nuôi 13 năm để đưa về nhà nông, thế nên họ để thiên kim tiểu thư giả ở lại, tiếp tục làm tiểu thư nhà lên trong hoàn cảnh nghèo khổ nên Sở Cẩm Dao cảm thấy Hầu phủ hoàn toàn xa lạ với mình. Lần nữa bị em gái mình sai bảo, Sở Cẩm Dao ở trong phòng rơi nước mắt, rồi đột nhiên nàng phát hiện ngọc bội của mình biết nói bội của nàng tính khí không tốt, nhưng lại lắng nghe nàng kể khổ, giúp nàng mấy chuyện đấu đá trong nhà, chỉ nàng cách đánh đến một ngày, Sở Cẩm Dao gặp được Thái tử điện hạ khó tính ở bên ngoài.Có thể mấy người không tin, nhưng ngọc bội của ta có dáng dấp giống hệt như Thái tử đấyBởi vì hồn lìa khỏi xác, nên xuất hiện nhiều chi tiết huyền huyễn. Trừ cái này ra thì còn nhiều chi tiết ma quái, tu chân nữa, cứ coi như đây là một câu chuyện cổ đại đơn giản là được rồi.******Hướng dẫn ăn’ [Ở đây ý chỉ cách đọc nhav]1/ Mỗi ngày đúng 18h sẽ có chương mới, khoảng thời gian khác sẽ dùng để sửa lỗi, nếu có gì mới sẽ thông báo ở phần văn Bối cảnh là tưởng tượng, kiến thức về lịch sử của tác giả có hạn, nếu như có sai sót các bạn hãy bình luận nhẹ nhàng chỉ bảo nhé, cảm Sẽ không gỡ thông báo, hoan nghênh mọi người tới thảo luận tình tiết, nhưng xin đừng công

ngọc bội thái tử gia