Thiên hạ xuyên không, trừ tôi Chương 140. Không phải tôi mà là con trai tôi!? - 8 20. Không phải tôi mà là con trai tôi!? Mặc dù tôi không thể cân bằng cấp độ của họ theo dòng thời gian vì hành trình của Yumir và đồng bọn ở một thế giới khác là cần thiết để phát
Thiên Hạ Xuyên Không, Trừ Tôi. ≫ Mục lục. Previous Next Chương 40. Tôi cũng có nghề thứ 2 - 3. Vong Mạng; 3212 từ; 02/08/20-16:33; Dịch giả: S Chỉnh sửa: Econzin Nguồn: littlenightsteam.com "Nên đó là lý do mà có những người còn không thể chạm đến cấp 50 trong suốt cả đời họ
Thiên Hạ Xuyên Không, Trừ Tôi. Tác giả: 토이카 Toika Toy Car. Thể loại: Khoa Huyễn. Sưu tầm Truyện Hay. Đọc từ đầu Giới thiệu Mục lục. Các chương mới. Chương 50. Người cộng sự chỉ dành cho tôi - 3 Vong Mạng; Chương 49.
Nguồn: sưu tầm Light novel Everyone Else is a Returnee - Thiên hạ xuyên không, trừ tôi. kể về một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi. Cổ Tiên Hiệp. Dị Giới. Dị Năng. Đan Tu.
Light novel Everyone Else is a Returnee - Thiên hạ xuyên không, trừ tôi. Một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi, có kỹ năng ẩn nấp cả chúa cũng không phát hiện ra. Light novel Everyone Else is a Returnee - Thiên hạ xuyên không, trừ tôi. Một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi, có kỹ năng ẩn
Light novel Everyone Else is a Returnee - Thiên hạ xuyên không, trừ tôi. kể về một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi, có một kỹ năng ẩn nấp ngay cả chúa cũng không thể phát hiện ra. Bị bỏ rơi trong những chuyến dã ngoại của trường tiểu học. Bị bỏ rơi trong những buổi cắm
Tôi xuống để đưa cho anh nhiệm vụ từ thiên đường. Một yêu cầu tạo ra dungeon!] Yu Ilhan thở dài. Sau đó anh liếc mắt hỏi lại Erta. "Nhiệm vụ này, nó không dành cho tôi, mà là cho mấy người đúng không?". [À thì nó có lợi cho Trái đất nên nó cũng có lợi cho anh mà
FtS5. Erta cảm giác thấy sức mạnh của cô ấy đang hội tụ lại mỗi lúc một rõ hơn trong khi cô ấy bung lụa bay lên cao càng cao. Sức mạnh này chỉ có một vài tồn tại cấp cao được chọn là có thể sở hữu được nó, thứ sức mạnh chỉ được ban tặng cho những Thông Thiên Thừa Hành Giả mang trong mình sức mạnh từ Thiên Đàng mà thôi. Tuy rằng sức mạnh của cô bị giới hạn khi ở Trái Đất, khó tin thay, giờ đây Erta còn yếu hơn cả Yu IlHan nữa. Nếu không thì cô đã có thể tự bảo vệ bản thân rồi. [ Nghe đâu rằng chuyện này không có xảy ra ở những nơi nào khác trừ những Thế Giới Bị Bỏ Rơi cả…] Nhưng tại sao những chuyện này lại xảy ra ở Trái Đất cơ chứ? Đầu cô giờ tràn ngập giả thuyết, nhưng nếu không có được chứng cứ nào thì chúng vẫn chỉ là giả thuyết mà thôi. Cái cần quan tâm bây giờ là giải trừ đống hỗn độn ngẫn ngờ này! Cắn môi gợi tình, Erta dồn sức đập đôi cánh của mình. Cô không chỉ đang bay ra xa khỏi Yu IlHan để tránh làm anh sao nhãng, mà còn để tìm thêm viện trợ nữa. Họ, những người mà cũng rơi vào trong Dungeon này, và tất nhiên đéo tin được. Cho đến vài khắc trước, cô còn không thể di chuyển thiếu thận trọng vì chưa chắc về nó. Tuy nhiên, trong khi đang chiến đấu với Tử Thần, cô cảm thấy một tín hiệu yếu ớt từ chiếc vòng thiên thần của mình, cái mà dường như đã mất đi khả năng liên lạc của nó mất rồi. Và không ai khác đó chính là Feyta. Cùng lúc đó, Feyta đang ở cùng với đôi nam thanh nữ tú kia, 2 người kĩ năng đầy mình cũng vừa mới hoàn thành thăng cấp lên Nghề thứ 2. [Đã tìm thấy họ rồi, mấy người biết đường thoát ra ấy, họ cũng chẳng thể thoát ra được khỏi đây. Nơi này thực sự giống với Thế giới bị bỏ rơi giả lập lắm.] Và tất nhiên để thoát khỏi nơi đây thì không còn cách nào ngoài việc giết chết con quái biến dị kia cả. Nó chính là hạt nhân của dungeon này. Nếu điều này xảy ra thì cổng thoát khỏi dungeon sẽ được mở ra, hoặc Cạm Bẫy Hủy Diệt hay chính cái dungeon này sẽ tự phá hủy, hay có khi một điều gì đó sẽ xảy ra. Nếu họ không muốn chết ở trong dungeon này thì việc phối hợp với Yu IlHan là điều tất yếu. Con quái có vẻ ngoài như là một Tử thần kia là một con quái cấp 3 biến dị. Mà điều ảo diệu ở đây đó chính là việc Yu IlHan có thể solo với nó, hay đúng hơn sẽ chẳng có cách nào để hơn 2 người với nghề thứ 2 có thể xoay chuyển tình thế này cả. Tuy nhiên Erta vẫn tin vào quyết định của Feyta và tin vào cô gái mang trong mình sức mạnh thần thánh đáng kinh ngạc, Na Yuna. [Thêm vào đó.] Cô cũng đang nghĩ về một thứ khác. Chuyện chỉ xảy ra khi khi mà Yu IlHan chắc chắn có thể đánh bại Tử Thần. [ Vậy nên làm ơn hãy cố gắng chống cự thêm một chút nữa thôi nhé anh, Yu IlHan.] Ai có thể tin được rằng em Erta nhà ta đang lo lắng cho một tồn tại thấp kém hơn nhiều như vậy cơ chứ!? Trans Lita không thích điều này! Bộ này có tag Harem không ae nhỉ? Edit Hình như là không v Không ai, kể cả bản thân cô ấy có thể nhận ra được những xúc cảm đang dâng lên trong lòng cô ấy lúc này. Tuy nhiên, tự bản năng Erta cũng nhận ra rằng những rúng động này sẽ còn ảnh hưởng đến cô rất nhiều trong tương lai, và sự thật này cũng chẳng đáng ghét đến thế. Đây là một dạng khác của tâm hồn ư? Giờ cũng chẳng còn là vấn đề với cô nữa rồi. Vậy nên, Anh Giời làm ơn, em xin anhhh. Như mọi thiên thần khác, cô khẩn cầu vị chúa mà cô theo hầu trong khi bay lòng vòng quanh Dungeon. Bao nhiêu lâu rồi kể từ khi cô ấy bay đi nhỉ? Yu IlHan vẫn tiếp tục chiến đấu chống lại Tử thần trong kèo dưới. *Pant* *hổn hển* Giới Hạn’ là thứ mà anh đã trải qua nhiều lần trong quá khứ. Tuy nhiên, giờ đây, nó chính là cái giới hạn chết tiệt nhất trong số chúng. Sức chịu đựng của anh ngày càng giảm sút, vết thương thì ở khắp nơi trên cơ thể trần trụi của anh, còn những lời nguyền dính trên những vết thương ở bả vai anh ngày càng lan rộng ra trong khi làm tê liệt đi đa phần nhận thức trên cơ thể anh. Nếu như không có những buổi luyện tập kéo dài hàng trăm năm, thì chắc anh đã gục từ nãy rồi. Bây giờ, đôi chân hay cánh tay của bản thân mình anh còn chẳng thế cảm thấy nó đang chuyển động như thế nào. Giờ anh chỉ có thể tin rằng những di chuyển bởi bản năng đã khắc sâu vào cơ thể qua hằng trăm năm tôi luyện. Thực sự thì nó đau vãi nồi luôn ạ. { Đừng có ngã. Mày sẽ không ngã đâu haha} Tử thần nhìn chằm chằm vào anh với sự nhạo báng của hắn. Bởi vì nó nghĩ rằng có thể kết liễu sớm Yu IlHan rồi đi tìm Erta, nên nó đã xả tất cả skill vào anh. Nhờ vậy, mà giờ đây mana của nó đã cạn kiệt mất rồi, nên nó chỉ còn có thể xài được Iron Maiden hay Cuồng Phong Loạn Đao được. { Sao mầyy khôngggggg ngãaa?} “ Câm con mẹ mày đi!! Đồ rác rưởi! “ Vừa chửi, Yu IlHan vừa vung cây thương của mình lần nữa. Bởi anh đã làm việc này cả nghìn lần cho đến giờ, cho nên cây thương đâm mạnh vào lớp da bên dưới lớp áo choàng của nó, và khi anh kéo ra dòng máu đen xì của nó văng ra tung tóe bắn cả vào áo giáp của anh và cháy. Bộ giáp thực sự lại cứu anh thêm một lần nữa rồi. “FUkkk,Fuuu” Cố hết sức để thở ra, Yu IlHan đứng thẳng lại, tính toán vị trí của đối thủ và nắm chặt lấy chiếc thương trước khi dồn lực trong đòn đánh bất ngờ tiếp theo. Chuyển động của anh giờ không còn giống một con người bình thường nữa mà giống như một con thú hoang dại khát máu. Thực tế, lời nguyền đã ảnh hưởng rất nhiều đến tầm nhìn của anh. Chầm chậm, chầm chậm làm mờ mắt anh đi. Tư thế của đối thủ hay của chính anh giờ đây đều rất khó khăn để anh có thể nhìn thấy rõ ràng. Lời nguyền ăn mòn mạnh mẽ kia đang dần phá hủy cả cơ thể anh. Dù vậy, Yu IlHan vẫn tiếp tục vung cây thương của mình. Cây thương với tất cả sức lực của anh không chỉ đủ để anh có thể chống chọi được với lưỡi hái của tến Tử thần kia và còn đâm được vào cổ tay của nó. Nó la lên thất thanh. {Kuaakkkk! Mày phải chết!!! } Cơn thịnh nộ của nó cuối cùng cũng chạm ngưỡng chịu đựng của nó. Nó điên cuồng tung ra hết tất cả kĩ năng mà nó định để dành khi đi săn Thiên Thần. Một đám lưỡi hái dài ngoằng, sắc bén được tạo ra từ giữa không trung. Haiz, ra là nó vẫn còn giữ sức sao. Yu IlHan, người mà giờ vẫn chưa có khả năng sự dụng mana nhưng đã có thể cảm nhận được nó, cảm giác như năng lượng đen đang nấu sôi cả bầu không khí lên vậy. Anh liều mình tránh khỏi chúng và mỉm nụ cười nhẹ. “ Nó cũng chỉ ma thuật mà thôi! “ Nó đang giả vờ như thể là nó có thể làm mọi thứ với ma thuật, nhưng đã 10 phút rồi nó vẫn chưa thể giết được Yu IlHan đấy thôi. Thay vào đó thì nếu chỉ đến số vết thương chúng Đám lưỡi hái được triệu hồi thôi ấy gây ra cho anh thì anh đã bị áp đảo từ lâu rồi. Nó là một vũ khí tốt đấy nhỉ? Cuối cùng mọi thứ vẫn được định đoạt dựa vào kĩ năng của người thi triển mà thôi. Thậm chí bây giờ Yu IlHan vẫn có thể đọc được chuyển động của đống lưỡi hái chỉ bằng bản năng và né tất cả chúng. Khi mà khoảnh khắc mà một lượng lớn mana bốc hơi hết vào không khí. Sau đó, anh nhận ra từng chuyển động hỗn loạn của nó bằng cách khống chế và tiếp cận nó, sau đó phá hủy nó với cây thương của anh bằng toàn bộ sức mạnh của mình. “Hup” Chí mạng. { Kuakkkaakkk!! } Yu IlHan đâm cây thương của mình vào cổ của nó. Anh tấn công vào cùng một chỗ liên tục không ngừng cho đến khi phá hủy được mấy cái xương của nó. Tử thần gia tăng phòng thủ trong khi lùi lại ra sau, Yu IlHan tiếp tục vung cây thương thêm 2 lần nữa và thành công đánh trúng vào cơ thể của nó. Tuy nhiên, không may thay thay, Yu IlHan đột nhiên ngã sõng soài. “Ka.” Anh còn chẳng thể mở miệng ra mà chửi bởi anh không còn điều khiến được cơ miệng của mình nữa. Anh cảm tưởng như anh sẽ cắn cả vào lưỡi nếu anh không cẩn thân nên anh nằm im không động đậy nữa. Miệng anh vẫn còn mở 1 nửa. Lời nguyền cực kì khủng khiếp. Anh mới ngã có một lần thôi mà giờ anh còn không biết cách nào để có thể tiếp tục đứng lên được nữa. Anh gục ngã như thể là toàn bộ hệ thần kinh trong anh đã trở thành một mớ lộn xộn vậy. Đúng thế rồi, có lẽ mấy người bệnh liệt giường ở bệnh viện cũng có cảm giác như thế này sao? { Kuhahahaha! } Ngay sau đó, Tử thần không hề thương cảm gì bay lên dùng ngay lưỡi hái của mình đánh thẳng vào lưng anh. Sức phòng thủ của bộ giáp thực sự là hiếm có khó tìm, nó ngăn lại được đòn tấn công đó, nhưng nó không thể nào chịu được một chuỗi combo được và cuối cùng hoàn toàn bị phá hủy. { CHẾT MẸ MÀY ĐÊÊÊÊÊÊÊÊ! } Lần này, đòn tấn công đánh thẳng vào tấm lưng trần của anh. Cơn đau từ những chiếc xương gãy và còn cả lời nguyền mới từ đòn đánh vừa nãy nữa làm cho anh dần mất đi sự tỉnh táo của mình. Trong khi đòn tiếp theo đang lao đến, thì anh cố gắng để có thể né tránh được nó. May mắn thay lần này, tuy rằng vượt quá khả năng của chính bản thân anh, nhưng nó đã thành công khi toàn bộ hành động của anh lần này chỉ đến từ tiềm thức của chính anh. { Mày… mày …. thật bướng bỉnh….hhhhhhhhh } “ Heeeeeeh “ Một giọng nói kì lạ không phải tiếng rên rỉ, gào thét hay la ó vang vọng trong đầu anh. Yu IlHan theo cách nào đó thấy nó thật thú dzị. Anh tự thấy rằng có vẻ như giờ anh chẳng còn tình táo nữa rồi. "Chỗ vết thương này! Nó thực sự có thể giết mình luôn rồi! Thực sự luôn!" Đây không phải là trường hợp mà anh nghĩ rằng Ăn lòn rồi!’ , nhưng những lúc như thế này thì anh vẫn đủ tự tin nghĩ rằng tự bản thân mình có thể thoát ra khỏi nó. Nhưng mà giờ đây lời nguyền mới đã tiếp tục phát tác trên tấm lưng chi chí vết thương của anh, cái thứ khốn nạn còn hiểm độc hơn cả các cũ. Tầm nhìn thì tối thui, mất hết sức lực để có thể nâng cơ thể của mình lên lần nữa. Dù cho ý chí của anh có như thế nào thì cảm giác vô lực ấy vẫn lan tỏa hết cả cơ thể của anh. Anh cố gắng dồn hết sức mình vào đôi chân ấy nhưng rồi vẫn ngã để giờ không còn tí sức nào để cố gắng thêm lần nữa. Mày nghĩ tao sẽ chết á?. Yu IlHan tự động viên bản thân. Mày nghĩ tao sẽ chết á? 2 tháng trời sau cơn Đại Biến Động. Đó cũng là thời gian anh ở trên Trái Đất mới này. Anh đã phải chịu đựng 1000 năm cô đơn mà giờ chỉ được tận hưởng 2 tháng thôi sao? Vẫn còn đó rất nhiều việc anh chưa hoàn thành nữa. Vẫn còn rất nhiều thứ và anh chưa được trải qua. Những việc anh muốn làm, những thứ anh muốn học, những cảnh hùng vĩ anh muốn chiêm ngưỡng - CÒN QUÁ NHIỀU. Anh muốn gặp lại em, Lita. Anh không thể cứ thế này mà chết đi được. { Tao sẽ lấy đi mạng sống của mày. Hồ sơ của mày, tao sẽ… sẽ lấy mọi thứ } Ngập tràn trong men say chiến thắng, tên Tử thần thốt ra mấy thứ kiêu căng ngạo mạn. Mặc dù đã bị áp đảo bởi Yu IlHan hoàn toàn trong suốt trận chiến, nhưng thứ đáng chú ý ở đây là giới hạn chịu đựng của Yu IlHan, nó đột ngột thay đổi tất cả. Nó cũng chả phải có khiếu hài hước gì những anh vẫn muốn cười thẳng vào mặt nó. Nhưng buồn thay anh chẳng thể thấy bất cứ thứ gì. "Ai sẽ chết cơ?" Đúng lúc đó, đột nhiên anh mở miệng. Ý chí của con người thật là ảo diệu, chỉ cần anh nghĩ anh có thể làm nó, thì anh chắc chắn sẽ làm được. "Mãy nghĩ tao sẽ chết chỉ vì con cóc ghẻ như mày á????" Yu IlHan đột nhiên di chuyển cơ thể của chính mình tránh khỏi lưỡi hái đang bổ xuống để tước đoạt đi mạng sống của anh. Chỉ một khắc đó, anh, người còn chưa đủ điều kiện để thăng lên nghề thứ 2, đã có thể phá vỡ được sức mạnh của lời nguyền áp đặt lên anh. Chỉ bằng chính anh. Một mình! Tuy nhiên, cùng với đó thì chuyển động của anh đột nhiên bị khựng lại. Một kết quả của một khắc ngắn ngủi. Chuyển động của anh chỉ mất hơn 3s trước khi tên Tử thần cướp đi mạng sống của anh. Và đã có người đến kịp chỉ trong 3s đó. "Eiiii! Hồi phục cho anh ta! Làm ơn!!!" Một câu niệm chú buồn cười làm sao! Tuy nhiên, Câu niệm chú buồn cười đó xua tan đi ngay lập tức 2 lời nguyền dính trên người của Yu IlHan; Hồi phục hoàn toàn sức lực của anh. Và chỉ một chút, làm cho anh trở lại tỉnh táo để tránh đòn đánh sắp tới của tên tử thần. {Liiiiik!} [ Yu IlHan ] [ Whoa. Sao một con quái vật khủng khiếp như thế này lại có thể xuất hiện trong dungeon này được cơ chứ?] "Ahhhhhh, Đmmmmmmmmdmđm!!!!!" {Kwwaaaaa! } Chàng thánh hiệp sĩ Kang HaJin, chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn của toàn đội; vẫn chưa biết được chuyện gì đã xảy ra cho đến bây giờ. Nhưng sau những lần gặp được Yu IlHan, người mà đang tàn tạ chống lại tên Tử thần kia đã dần ngờ ngợ ra được mọi chuyện. Không phải mình ai cũng có thể gây sát thương lên hắn nhưng với một thánh kiếm sĩ thì khác, cộng thêm những [buff] của Na YuNa, lượng sát thương sẽ đủ để đẩy lùi Tử thần. { Kikkk, Kuaaaaaa! } [ Tạ ơn chúa, anh vẫn sống! Yu IlHan. ] [ Anh ấy chẳng còn là người nữa rồi. Anh ấy có thể dồn con quái vật đó vào tận bước đường này một mình. Oh my chúa, anh ấy đéo phải người! ] Thiên thần Erta hoan hỉ còn Feyta thì chỉ biết thốt lên khiếp sợ mà thôi. Yu IlHan nhoẻn cười trước khi anh nhìn thấy thứ gì đó ở cuối chân trời. Anh đã hiểu ngay kế hoạch của Erta là khi nhìn thấy chúng. Sau đó anh đột nhiên hỏi Kang HaJin, người đang nhìn chằm chằm vào tên Tử thần. “ Anh cầm chân được nó trong bao nhiêu lâu? “ “ Mình tôi á? “ Kang HaJIn hoảng sợ hỏi lại. Anh tưởng rằng đây sẽ là một đòn tấn công phối hợp nhưng khi anh tham gia thì chiến cục đã thay đổi! `・/д\・ Tuy nhiên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Yu IlHan, anh thần thật trả lời với biểu cảm đau khổ trực khóc. ‧º˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ ‧º˚ “ Khoảng 30s “ Điều gì có thể thay đổi được với 30s cơ chứ? Kang HaJin không thể nghĩ ra nổi. “ Quá nhiều rồi! “ Dưới chiếc mặt nạ nửa mặt của mình, Yu IlHan nhếch môi mỉm cười nhẹ. Trong lúc Kang HaJin chả hiểu mô tê gì, Yu IlHan đạp vào đất bắt đầu chạy. Chạy đi tìm 3 con Troll cuối cùng, đang lang thang ở đằng xa nơi cuối chân trời. Lời tác giả Kang HaJin đáng yêu quá cơ phải hông nào? Còn Na YuNa thì cute sẵn rồi hí hí.
Quyển 0 – Chương 0 Mở đầu – Earth Alone Bây giờ là tháng tư. Sau khi kết thúc buổi học lúc lúc 245 chiều, sinh viên năm nhất Yu IlHan rời khỏi hội trường nhanh hơn bất cứ ai như thể anh sợ mình không phải người đầu tiên rời khỏi đó vậy. Anh chẳng quen biết ai cả, nên chả có ai ngăn anh lại và anh ấy vẫn tiếp tục bước đi trên con đường mình đã chọn. Rời khỏi quảng trường rồi leo lên đồi. Nhưng có cảm giác thứ gì đó đã biến mất. Không có ai ở đây cả.’ Lớp học đã kết thúc lúc 245 chiều. Tất nhiên, không phải ai cũng giống Yu IlHan rảnh để leo lên đồi cả, đa số họ đều về nhà. Nhưng có một thứ gì đó rất lạ xảy ra. Không có ai cả, không có ai ở quảng trường và cả ngọn đồi. Một buổi lễ nào đó đang diễn ra chăng… gì thế nhỉ.. một sự kiện nào đó của trường… mình chả biết nữa?’ Nếu đó là sự thật, ắt sẽ phải có chút náo động. Anh ấy đã không tham gia bất kì hội nhóm nào sau khi nhập học. Yu IlHan thoáng buồn vì lý do nào đó, rảo bước xuống ngọn đồi không một bóng người. Anh ấy muốn đi tàu bay về nhà, nhưng éo có cái nào cả, kể cả một chiếc xe hơi cũng chả thấy. Một buổi diễn tập phòng vệ dân sự đang diễn ra trong trường? Cả trường đang chơi trốn tìm chăng? Anh nghĩ mấy điều vớ vẩn trong khi rảo bước. Anh chưa từng nắm tay cô gái nào trong 20 cuộc đời. Anh không thấy có điều gì lạ khi một mình bước quanh khuôn viên đại học cả. Trans Diễn tập phòng vệ dân sự – Cuộc diễn tập trong cuộc tập trận thường niên ở Hàn Quốc Nhưng suy nghĩ đó hoàn toàn biến mất khi anh ra cổng trước. “Gì thế này?” Không có ai cả. “Chuyện gì thế?” Vẫn chả có ai. “Chuyện gì đang xảy ra? Cái quái gì đang diễn ra thế này?” Yu IlHan đang hoảng loạn chạy khắp nơi thốt ra những từ lặp đi lặp lại như một thằng đần. Không một ai. Những suy nghĩ ngu ngốc như tất cả họ đều đã đi dã ngoại’ chạy qua đầu anh. Quá khó để chấp nhận thực tế rằng, không có ai quanh đây cả. Anh liếc qua cửa sổ nhà hàng mà anh đến. Thức ăn vẫn còn nóng, và ghế được kéo ra như thể có người đã từng ngồi đó vài phút trước. Những chiếc đũa và muỗng được đặt trên bàn. Nó cho ta cảm giác như họ biến mất trong khi ăn vậy. Những nhà hàng khác cũng vậy. Chỉ có vậy thôi ư? Còn những chiếc xe trên đường thì sao? Những chiếc xe trên đường đã bị vỡ thành từng mảnh như thể tài xế biến mất trong khi lái vậy. Xăng dầu chảy ra khắp nơi, có những chiếc xe bắt lửa sẵn sàng phát nổ. “F*ck” Tuy chả hiểu điều gì đang diễn ra nhưng anh biết chắc rằng chỗ này rất nguy hiểm. Anh chạy vã cả mồ hôi trên con đường không xe. Chỉ chậm chân một chút thôi là anh tạch rồi. Chiếc xe gần đó phát nổ “BANG” một cái, khí nóng tỏa ra, anh chạy nhanh ra khỏi nơi đó. Sau đó, anh đã khóc vì lý do gì đấy. Thoát khỏi cái chết trong gang tấc, anh đến một trạm xe buýt gần đó. “Đầu tiên, cứ về nhà đã” Có thể sẽ tốt hơn khi về nhà, ăn thứ gì đó mẹ làm, tắm rửa, rồi có một giấc mơ đẹp. Sau khi thoát chết, những suy nghĩ ngu ngốc quay lại chiếm hết tâm trí anh. Nhưng anh đã sớm thoát khỏi ảo giác của chính mình bởi vì có đợi bao lâu đi nữa thì xe buýt cũng không đến. “Cái quái gì? F*ck… Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?” Yu IlHan đã từng tự hào mình là một người mạnh mẽ. Anh ấy đã vượt qua sơ trung, rồi cả cao trung một mình mà không có lấy một người bạn. Cuối cùng, anh đã được nhận vào một trường đại học nổi tiếng mà anh mơ ước, cầm trên tay tấm giấy nhập học, anh tự tin rằng mình vẫn có thể “sống sót” ở đây trong tương lai. Từ “người” 人, giống hình ảnh hai người tựa lưng vào nhau, tuy nhiên, anh chả cần ai cả. Anh tin rằng anh có thể làm mọi thứ như số 1’ trong tên của mình. Và anh ấy thích cái tên ấy Yu IlHan’ có nghĩa là duy nhất Tuy nhiên, ngay cả như vậy, nhưng anh không thích trường hợp này tí nào. “Có phải mình đã đến một thế giới khác một mình hay điều gì đó tương tự?…” Trường hợp này quá vô lý, khiến anh làm những hành động ngu ngốc. Nhưng chả có gì xảy ra cả. Xe buýt vẫn không đến, anh đã chạy hết sức, và đôi chân đã bắt đầu mệt mỏi. Anh buồn, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Mình đã khóc dù đã trở thành sinh viên… Mợ nó. Đã bao lâu rồi mình chưa khóc? Mình đã từng buồn khi bị cô lập hồi tiểu học. Nhưng bây giờ, mình bị cả quận JongNo bắt nạt. Anh ấy biết rằng không phép màu nào xảy ra khi anh khóc, nên Yu IlHan đã ngừng lại. Anh mệt và nóng. Đầu tiên, anh muốn về nhà. “Đi thôi.” Kể cả khi không ai nghe thấy anh, Yu IlHan vẫn tiếp tục nói như thể có người đang đi bên cạnh. Sau nửa giờ, anh về đến nhà. Về đến nhà, không như kì vọng, mẹ không ở đây nữa. Đợi cha trở về, anh kiểm tra giờ giấc, nhưng tất cả đồng hồ, kể cả đồng hồ trên điện thoại hay máy tính, đều dừng lại. Tất nhiên, cha anh cũng chẳng trở về nhà, không gì xảy ra khi anh tiếp túc đợi. Vài giờ trôi qua, nhưng trời vẫn không tối. Anh bật TV, nhưng tất cả chỉ là một màn hình trống rỗng, radio không có bất kì âm thanh nào phát ra. Internet thì đợi hoài cũng chẳng thấy ai phản hồi. Anh ấy cảm thấy như thể loài người trên Trái Đất đã biến mất. Bỏ rơi Yu IlHan trong thời gian vô hạn. Nước vẫn chảy nên anh đã tắm, ga vẫn hoạt động nên anh đã ăn chút mì. “Fuu” Ngon quá! Nhưng hiện thực kéo anh trở lại. Anh vừa ăn vừa khóc. Khi đã no, anh đi ngủ. Bất kể con người còn tồn tại hay không, trời có tối hay không, anh nghĩ anh nên ngủ. Có lẽ điều gì đó sẽ thay đổi khi mình ngủ – Với suy nghĩ tích cự anh nằm xuống chiếc giường của mình rồi… … một người phụ nữa xinh đẹp với đôi cánh màu trằng xuất hiện trước mặt anh. [Whoa, vẫn còn một người ở đây!] Ấn tượng đầu tiên, đó là người phụ nữ khá thô lỗ. “Cô là ai?” Yu IlHan thường có thói quen khỏa thân khi ngủ, nên anh đã rất vội vã kéo chăn lên. Cô gái đó nhìn chằm chằm vào chỗ ấy, sau đó cô vội vàng điều chỉnh lại biểu hiện của mình. [È..hèm, anh có thể gọi tôi như những gì anh đang nghĩ] “Một kẻ xâm nhập bất hợp pháp” [truyenz_ads] [Tôi là sứ giả của Chúa. Một Thiên thần.] Cô nhìn Yu IlHan rồi nhấn mạnh mình là thiên thần. Yu IlHan biết rằng cô không phải dạng vừa đâu khi đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhưng anh đã chấp nhận điều đó khi cô ta giới thiệu mà không bị sốc. Những chuyện xảy ra hôm nay đã là một cú sốc lớn với anh rồi. Nhưng anh đã quá xem nhẹ tình huống này. Những lời tiếp theo của nàng thiên thần đã chứng minh điều đó. [Vì không có thời gian nên tôi nói thẳng, bạn đã bị nhân loại bỏ rơi.] “…Bỏ rơi?” Yu IlHan nhớ lại quá khứ của mình. Có thể nói cuộc đời anh gắn liền với từ “bỏ rơi”. Từ tiểu học, anh đã bị bạn bè bỏ rơi trong chuyến dã ngoại, anh tiếp tục bị bỏ rơi trong buổi cắm trại và chuyến đi năm học cao trung, và kể cả chuyến MT… Trans MT – Membership Training – Chuyến du lịch ngắn ngày nhằm nâng cao tình bạn giữa các học sinh, sinh viên [Chúa Trời đã nhận ra được trận Đại Biến Động sắp diễn ra trên Trái Đất, và để chuẩn bị cho sự kiện đó, Chúa đã gửi tất cả con người ở đây đến thế giới khác. Và trong quá trình đó, anh đã bị bỏ lại một mình vì một số lý do.] Và giờ anh đã bị bỏ rơi trên quy mô toàn nhân loại. Trans FA trên phạm vi toàn cầu ͡° ͜ʖ ͡° Mọi chuyện đã đi quá xa, Yu IlHan quyết định hỏi những thứ mà mình không hiểu với cô nàng thiên thần. “Đại Biến Động’ là cái gì?” [Có thể nói nó giống như là Trái Đất đã đầy thanh kinh nghiệm và chuẩn bị cho quá trình lên level] Anh ấy muốn cãi lại giống như khi bị kéo vào câu lạc bộ bóng đá để thay thế cha của anh, nhưng anh không bận tâm mà hỏi lại. “Chuyện gì sẽ xảy ra khi lên level” [Một loại năng lượng bậc cao hơn sẽ được mở ra trên Trái Đất. Nó được gọi là mana’. Và tất nhiên, Hồ sơ Akashic sẽ được kết nối với Trái Đất, và người loài người sẽ nhận được một số hiệu ứng từ nó. Được gọi là Trạng thái] “Lời giải thích thật dễ hiểu.” [Tôi có tài ăn nói mà!] Cô nàng thiên thần tỏ ra rất tự hào khi được Yu IlHan khen, cô khoanh tay trước ngực của mình tỏ vẻ đắc chí. Yu IlHan nhanh chóng tiếp tục hỏi. “Tại sao mọi người cần phải chuyển qua thế giới khác? Trong tiểu thuyết viễn tưởng thì tất cả mọi thứ sẽ thay đổi chỉ trong một ngày.” [Chuyện là, mana được mở ra trên Trái Đất có nghĩa là có những loài động vật sẽ bị ảnh hưởng bởi mana và trở thành quái vật… vân vân, con người sẽ phải đối mặt với chúng.] Anh đã biết được chuyện này từ khi nghe thấy từ mana’. [Động vật thích nghi với mana nhanh hơn con người nên nếu con người ở lại thì sau khi Đại Biến Động xảy ra sẽ rất nguy hiểm. Đã có hơn chục thế giới con người đã tuyệt chủng. Bởi vậy, Chúa Trời quyết định để con người thích nghi với mana trong môi trường an toàn hơn.] “Vậy nên, mọi người được gửi tới thế giới khác nơi mà con người đã thích nghi với mana” [Vâng, chính xác. Những người ở thế giới khác sẽ nhận được một lượng điểm thưởng trong Trạng thái để huấn luyện họ. Và tất nhiên, sẽ có một số người không thích nghi tốt, nhưng chúng tôi không thể chăm sóc cho tất cả được.] Rõ ràng Yu IlHan cũng nghĩ như thế là đủ. Nhưng anh vẫn còn một câu hỏi. “Quái vật, liệu có thể tiêu diệt chúng bằng súng không? Hay những khẩu pháo?” [Quái vật được tạo nên bởi nguồn năng lượng bậc cao không thể bị tiêu diệt kể cả bằng vũ khí hạt nhân.] “Vì vậy ta cần phải “nâng cấp” loài người.” [Tất nhiên, và đó chính là nhờ tình yêu của Chúa Trời] “Còn tôi?” […] Thiên thần cạn lời. “Còn tôi thì sao?” Khi Yu IlHan nhấn mạnh câu hỏi, cô nhẹ nhàng quay đầu khi chỗ khác trả lời với cái giọng nhỏ hơn. [Tôi nghĩ đã có lỗi gì đó xảy ra.] “Làm ơn sửa nó giùm!” [Vé đã được bán hết rồi nên… anh không thể đến thế giới khác.] “Không có vé đứng’ sao?” Trans Chả biết dịch sao nữa, có lẽ nó giống đi xe buýt, hết ghế rồi thì đứng thôi ◤¬‿¬◥ [Không] “Cái thể loại Chúa chó gì thế?!” Khi Yu IlHan muốn bùng cháy. Nàng thiên thần hiểu được cảm giác của anh ấy và nhẹ nhàng nói. [Nhưng anh sẽ có một phần thưởng đi kèm.] “Tôi *éo cần nó! Hãy đưa tôi đi cùng mọi người!” [Khi con người được gửi tới thế giới khác thì thời gian ở Trái Đất sẽ dừng lại. Nên anh sẽ không phải chịu ảnh hưởng của thời gian đến khi mọi người quay lại. Nói đơn giản, anh sẽ không già đi. Trên thực tế điều này cũng giống những người được gửi tới thế giới khác.] “Đưa tôi đi, chết tiệt!” [Hơn thế nữa, Chúa Trời đã hứa với anh sẽ có một số phần thưởng trong Trạng thái của anh khi Đại Biến Động xảy ra. Được chứ?] Ngừng giận dữ, Yu IlHan bị cám dỗ bởi “phần thưởng” đó, nhìn lên cô nàng thiên thần và nói. “Thế còn mana? Tôi cũng cần phải tập thích nghi với nó.” [Điều đó là không thể đến khi Đại Biến Động xảy ra.] “Không! Đưa tôi đi! Đưa tôi đi ngay!” [Điều đó cũng không thể được.] Với Yu IlHan đang ném cái giận dữ về phía cô ấy, cô nàng thiên thần vẫn kiên quyết lắc đầu. Vì điều đó không thể thực hiện được. Kể cả Chúa. [Chúa đã thiết lập 10 năm là thời kì thích nghi. Vì vậy, anh hãy làm việc chăm chỉ trong thời gian này. Tôi sẽ cung cấp bữa ăn cho anh.] “… Cô nói rằng thời gian đã ngừng lại nhưng tại sao tôi lại đói?” [Các tế bào không chết nhưng chúng vẫn hoạt động. Anh chỉ cần nghĩ chúng không chết là được.] “Nó có vẻ khang khác với khái niệm dừng thời gian thì phải?” [Anh không thể sử dụng mana, nhưng tại sao anh không tập luyện cho cơ thể của mình? Anh may mắn đấy. Mọi người, trừ anh ra, sẽ có những thay đổi khi tập luyện mana. Nhưng khi trở về Trái Đất thì mọi thứ sẽ được khôi phục lại như ban đầu.] Cô ấy tiếp tục nói như chọc tức anh? Yu IlHan nhìn chằm chằm chằm vào cô nàng thiên thần. Tất cả mọi thứ xảy ra với anh đều là lỗi ở họ, nhưng cô ấy lại nói rằng họ đã “thương yêu” anh như thế nào… Nếu phần thưởng trạng thái mà là một thứ vô dụng thì mình điên mất. “Fuu…” 10 năm. Cuối cùng, Yu IlHan có ý định đối mặt với thực tế. 10 năm? Haiz, liệu tôi có thể chịu đựng được đến lúc đó? Anh tự động viên chính mình, sau đó anh đưa ra câu hỏi cuối cùng cho nàng thiên thần. “Tại sao? Tại sao tôi bị bỏ lại? Tại sao chỉ có mình tôi?” [Trong khi viết danh sách người chuyển tới thế giới khác, Chúa Trời đã không tìm thấy anh. Ông ấy nói rằng đó thực sự là một kỹ năng che dấu sự hiện diện tuyệt vời.] “…” Và từ đó, cuộc sống một mình trên Trái Đất của Yu IlHan bắt đầu. ———– Lời tác giả Một câu chuyện mới bắt đầu. ———– Trans Tựa của chương giống “Home Alone” ≧◡≦. Visited times, 4 visits today
Kích thước của nó nhỏ hơn so với những con troll mà Yu IlHan đã săn lùng. Chiều cao của nó khoảng 2,5m? Hơn nữa, thân hình mỏng manh của nó trông yếu đến mức nó có thể thổi bay chỉ bằng hơi thở. Tuy nhiên, sức mạnh thực sự của nó không giống như vậy. Cơ thể của nó ẩn dưới cái mũ trùm đen có một sức mạnh to lớn có thể dễ dàng làm cho cả Trùm Troll Vùng Cao Nguyên quỳ gối, và lưỡi hái đen lướt qua Yu IlHan như thể muốn cắt đứt cái cổ anh. Nếu mục tiêu đầu tiên là Yu IlHan thì anh khó có thể nhận ra nó được. Tất nhiên, vì nó không thể nhìn thấy anh ta, nên nó đã tấn công Erta. [Đây là một dạng đột biến không xác định, nó là sự xuất hiện của những cá thể khi những con quái vật ăn thịt lẫn nhau! Thật may mắn là nó chưa phát triển đầy đủ, nhưng hành động của nó không thể đoán trước được nên hãy cẩn thận!] "Hiểu rồi." Yu IlHan trả lời ngắn gọn và di chuyển cơ thể. Anh không còn làm trò tiếu lâm nữa, có nghĩa là tình huống này không hề đơn giản. Vũ khí mạnh nhất mà anh có, Súng Đại Đinh, đã bị phá hủy, và vũ khí mạnh nhất sau đó chỉ là Hắc Thương Sát Thần. Bộ giáp của anh có một khả năng đặc biệt, nhưng bây giờ hiệu ứng của một cuộc tấn công bất ngờ đã biến mất, nhưng không có lợi thế nào khác ngoài sức mạnh phòng thủ vững chắc của nó. Mặc dù không phải là một thời gian ngắn đã trôi qua kể từ khi Trái Đất trải qua Đại Biến Động, đây là cuộc khủng hoảng lớn nhất mà anh đã gặp cho đến nay. {Hồ sơ!} Hồ sơ cái con mẹ mày! Ai đó thậm chí còn nghĩ rằng đó là từ duy nhất mà nó biết. Với tiếng hét của nó, Yu IlHan không nghĩ rằng có thể ngăn chặn các lưỡi hái đang lao đến, và anh đành phải né. Anh đã thấy kết quả của đòn tấn công đáng sợ của nó, anh biết rất rõ. Yu IlHan không thể thắng được chỉ với sức mạnh. Điều đó không thay đổi ngay cả khi anh kích hoạt Sức Mạnh Vô Địch. Tuy nhiên, nếu ai đó nói Yu IlHan không thể đánh bại nó, anh ấy sẽ cười vào mặt người đó. Những gì Yu IlHan đã tập luyện cả một thiên niên kỉ là kĩ thuật võ thuật chứ không phải kĩ năng, cấp độ, hoặc sức mạnh của anh ta. Thời điểm này sẽ trở thành khoảnh khắc mà khả năng thực sự của anh được bộc lộ. {Ngươi rất nhanh. Đưa cả điều đó cho ta!} "Fuu." Yu IlHan không vội vàng tấn công nó. Nếu đó là tình huống mà anh áp đảo kẻ địch, thì cuộc tấn công tốt nhất là đè bẹp với sức mạnh, nhưng đối mặt với một đối thủ mạnh mẽ, vững chắc, và hơn thế nữa, không thể đoán trước, anh phải nhìn thấu đối thủ trước. {Ngươiiiiiiii!} "Đến với ta nào. Đúng rồi, đến đây. " Yu IlHan chế nhạo và di chuyển cơ thể của mình trở lại. Thân thể của nó, và khu vực di chuyển, bán kính của các cuộc tấn công, sức mạnh phía sau nó, xác suất thay đổi - anh đã nhìn thấu tất cả chúng. Lưỡi hái của nó đã được xoay quanh vài lần như để phản ánh sự điên cuồng của nó, nhưng nó không thể bắt Yu IlHan. Yu IlHan đã cố gắng hết sức để nhìn qua nó với đôi mắt mở rộng. Ngay lúc đó, Erta hét lên một cách hoảng hốt. [Yu IlHan, đó là ma thuật!] "Tch." Sẽ tốt như thế nào nếu mọi chuyện tiếp tục là một trận chiến vật lí? Tuy nhiên, thực tế không phải là dễ dàng. Sức mạnh chiến đấu của nó bao gồm ma thuật, thứ mà Yu IlHan vẫn chưa biết đến! [Từ phía dưới!] "Hup!" Trong khi hét lên, Yu IlHan đá vào mặt đất. Tuy nhiên, anh không nghĩ đòn tấn công nó kết thúc đơn giản như vậy, ắt hẳn còn điều gì đó. Như anh đã mong đợi, ngay lập tức sau khi anh rời khỏi nơi đó, một chiếc gai phát ra luồng hào quang đen đã bắn lên từ mặt đất và tách ra trong không khí. Đồng thời, thân xác chính của con quái vật cũng tấn công Yu IlHan. "Rất tốt khi phương thức tấn công của nó khá rõ ràng." Rất may mắn là trình độ chế tạo vũ khí của nó rất thấp so với ước tính của tôi - nghĩ bằng cả trái tim, Yu IlHan bước nhẹ nhàng xuống đất để tránh lưỡi hái tử thần. Nhờ đó, một chiếc gai đen đã va vào áo giáp của anh, nhưng may mắn thay, sức mạnh phòng thủ cao của áo giáp đã chặn đòn tấn công. {Hồ sơơơơơơơ!} Con quái vật điên cuồng rống lên trong khi xoay lưỡi hái khắp nơi. Tất cả những đòn tấn công đó trở thành những lưỡi dao gió và tấn công Yu IlHan! Mỗi khi vũ khí bị quay lại, Yu IlHan di chuyển cơ thể của mình theo quỹ đạo mà anh đã nhìn thấy và chạy về phía trước. Nếu không, anh sẽ phải chịu đòn tấn công từ chiếc gai phía sau lưng! "Ăn cái này trước đã!" Ngay sau khi lưỡi hái chém theo đường chéo sang bên phải, Yu IlHan đánh cây thương trong khi chạy vào tiếp cận nó. Quan sát kĩ hơn, ta có thể thấy đòn tấn công của nó quá chính xác. Nên đó là việc cần thiết đối với anh để hạn chế các di chuyển của nó bằng cách tấn công. Chênh lệch nhau đến 100 cấp độ. Đòn tấn công bằng ngọn thương của anh, vốn ban đầu không chắc có thể làm nó tổn thương, phải nói đó là phép lạ, sự kết hợp giữa kĩ thuật tuyệt vời và vũ khí hoàn hảo. Cây thương đến và làm tổn thương cơ thể vật lí đã được ẩn một cách hoàn hảo đằng sau chiếc áo đen bằng cách đâm xuyên qua nó! Chí mạng {Kuaak!} "Đó là một đòn chí mạng, nhưng nó chỉ có nhiêu đó sao?" Chậc lưỡi, anh di chuyển cơ thể. Tuy nhiên, anh đã đạt được một chút kết quả, những lưỡi dao gió dừng lại sau khi bị tấn công và nó có chút choáng váng nhẹ. Yu IlHan ngay lập tức di chuyển ngược trở lại và chỉnh lại tư thế. Anh vung thương để vẩy đi những vết đen bám vào đầu giáo, đứng vào vị trí chuẩn bị, anh thở một hơi dài. {Yếu, ngươi yếu. Ngươi yếu nhưng mạnh. Đưa hồ sơ của ngươi cho ta!} "Ta biết ngươi sẽ nói thế mà." Những chiếc gai bắn lên từ mặt đất, và lưỡi hái của nó không xoay hết một vòng nhưng lại tạo ra những lưỡi dao gió. Yu IlHan cảm thấy như anh đang chơi một trò chơi bắn súng ác mộng, mà anh từng chơi, nhưng lại là trong hiện thực. Vào những thời điểm đó, một sai lầm nhỏ đã dẫn tới việc máy bay của anh phát nổ, và bây giờ, nếu phạm sai lầm, cơ thể của anh sẽ bị cắt đôi. "Nhận đòn này đi!" {Kuaaak!} Tập trung cực độ, giống như khi anh làm cây thương thép, Yu IlHan di chuyển cơ thể. Anh an toàn đi xuyên qua lễ hội của những đòn đánh, và tấn công tử thần một lần nữa, và sau khi xác nhận rằng anh đã gây ra một số sát thương, anh sẽ rút lui. Anh sẽ phớt lờ một vài chiếc gai tấn công vào bộ giáp, tránh lưỡi dao gió và lưỡi hái bằng cách nào đó, và tấn công. Một đòn chí mạng sẽ cho phép anh có một cơ hội khác để tấn công do điểm yếu của nó bị phơi bày, nhưng nếu không anh sẽ rút lui mà không hối tiếc. Tất cả các hành động của anh được lặp lại như đã được thiết lập trước tử thần. Từng chút một, nhưng chắc chắn, anh có thể thấy thiệt hại tích tụ trên tử thần. Mũ trùm đầu của nó ngày càng rách nát, và cơ thể vật lí bị thương của nó tràn ra những hào quang đen. Thật không thể tin nổi, Yu IlHan đã nhìn thấy qua tất cả các kiểu tấn công và quỹ đạo của nó. [Thật đáng kinh ngạc.] Erta vô thức lẩm bẩm, nhưng cô kịp che miệng lại. Đó là vì cô ấy sợ rằng mình có thể làm Yu IlHan mất tập trung. Tích lũy kĩ năng và sử dụng chúng tốt trong thực chiến là hoàn toàn khác nhau. Chẳng phải các kỳ thi tuyển sinh đại học cũng giống thế? Một số có thể mang lại thành tích nhiều hơn bình thường, trong khi một số sẽ đạt được một kết quả thảm hại do lo lắng. Yu IlHan cũng đã từng vậy. Anh đã học chính xác những gì cần học và biết tất cả những gì cần biết. Nhưng khi trở nên lo lắng, không tin tưởng vào bản thân đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ. Liệu có ai đó có thể giúp anh lấy lại sự tự tin của mình? Dù sao anh cũng chỉ là một gã cô độc mà thôi. Và thế, anh cố không nghĩ về nó. Không bận tâm dù người khác có đánh giá thế nào. Không tự lừa dối rằng mình yếu đuối, rằng mình không thể làm được. Tất cả anh cần làm, chỉ là tin tưởng vào khả năng của chính mình mà thôi. Tình hình hiện tại cũng không khác là mấy. Anh ấy sẽ chết nếu không thể đưa ra tất cả những kĩ thuật mà anh đã tích lũy được, vì vậy Yu IlHan đã di chuyển hết sức mình. Không ai có thể lắng nghe những lời bào chữa của anh, vậy nên anh không cần bào chữa cho bất cứ ai. {Kuaaaa, đau đớn. Cơ thể đang cháy. Có phải ngươi yếu nhưng mạnh mẽ? Cho ta hồ sơ của ngươi. Giải thích cho ta. Ta muốn biết. Ta muốn hồ sơ. Hồ sơ, HỒSƠHỒSƠHỒSƠHỒSƠHỒSƠ!} "Heh!" Khi số vết thương tăng lên trên cơ thể của nó, độ chính xác của những cú vung lưỡi hái đã trở nên thấp hơn, nhưng thay vào đó, tốc độ và sức mạnh hủy diệt của nó tăng lên. Lưỡi dao gió không biến mất, và tấn công hai lần bằng cách trở lại cùng một con đường khi đạt đến một khoảng cách nhất định, và những chiếc gai từ mặt đất trở nên dày hơn với số lượng tăng lên. Bất kể Yu IlHan đã nhìn thấu hoàn hảo con quái vật như thế nào, anh vẫn không thể chặn mọi đòn tấn công của nó. Những đòn tấn công tăng lên trên áo giáp, và ngay cả mũ giáp của anh và mặt nạ bên trong cũng có vết trầy xước. Nếu tất cả các trang bị bảo vệ của anh bị hỏng, thì anh sẽ không thể chịu đựng được lâu. Nó thực sự là những lưỡi dao khó chịu. Yu IlHan có thể cảm nhận được sức mạnh của mana, điều mà anh không thể làm với Kang HaJin. "Đệt, tôi chắc chắn sẽ sử dụng mana!" {HỒ SƠƠƠƠƠƠ!} Anh ấy không thể bị đánh bại như thế này. Anh phải đưa ra một đòn tấn công duy nhất có thể thay đổi tình hình ngay cả khi nó nguy hiểm! Yu IlHan đạp xuống đất, lờ đi những gai nhọn, tránh lưỡi dao gió, hạ những đòn tấn công của lưỡi hái và đâm mũi thương ngay vào mặt con quái. Chí mạng. {Kyaaaak!} Ngay lúc đó, một chiếc gai khổng lồ bắn ra từ bên trong áo choàng của nó. Điều này chưa bao giờ có trong hành vi của nó cho đến bây giờ, vì vậy đòn tấn công này không phải là điều anh đã dự đoán. Hơn nữa, mục tiêu của nó là Erta đứng trên đầu Yu IlHan! Hoảng hốt, Yu IlHan di chuyển cơ thể của mình. Trong quá trình đó, cánh tay anh bị trúng đòn, và áo giáp ở phần đó bị cắt ra như giấy. "Nó đau đấy!" [Cậu ổn chứ!?] "Tôi ổn!" Tôi thường bị đau. Không sao, tôi quen rồi! - Yu IlHan lẩm bẩm như thể thôi miên và rút lui. Từ vết thương của anh, máu đỏ chảy giọt ra và nhuộm đỏ vùng đất. Điều nghiêm trọng hơn là phần bị thương đang dần đen lại. [Thậm chí kháng chất cực độc cũng không thể chặn ...... Không, là nguyền rủa. Đòn tấn công của nó có một sức mạnh khủng khiếp của lời nguyền ở trong đó!] "Cô sẽ làm gì đó nếu tôi sống được, phải không?" [Tất nhiên. Thay vì thế, Yu IlHan, tôi nghĩ tôi không ở đây thì sẽ có thể giúp cậu.] "……Cô sẽ ổn chứ?" Vì một lý do nào đó, quái vật đã phản ứng lại với Erta hơn là Yu IlHan.. Erta chắc chắn nhận ra rằng mục tiêu tấn công chính là cô. Và nếu Yu IlHan bị thương trong khi bảo vệ cô ấy, Erta sẽ không thể chịu đựng được điều đó. Trans Yêu lắm, thương lắm mà xa lắm Tuy nhiên, Yu IlHan đã lo lắng cho cô ấy khi rời khỏi anh. Vì một lý do nào đó, cô thậm chí còn không thể sử dụng sức mạnh thiên thần đã bị hạn chế. Đặc điểm đặc biệt của dungeon này đã tấn công cô ấy. Cô ấy không biết đó là gì, và làm thế nào để tránh nó. Sự dữ dội bất hợp lý đó đã tấn công cô ấy. [Tôi là một sự tồn tại cao hơn. Cậu không cần lo lắng.] Nhìn thấy lo lắng của Yu IlHan, Erta can đảm nói trước khi rời đi. Vào lúc đó, lưỡi hái tử thần nhắm vào cô ấy, nhưng cả Erta và Yu IlHan đã dự đoán điều đó. Cùng lúc cô tránh nó, Yu IlHan đánh vào vai con quái. Đó là một đòn tấn công khủng khiếp kéo kẻ hung bạo ra xa cô ấy. Chí mạng. {Kyaaak!} "Cô sẽ biết nếu nó chết đúng không? Đi đi." [Yu IlHan, đừng chết.] Để lại những lời đó, Erta bay đi như mũi tên. Yu IlHan cũng nhận ra sau khi nhìn thấy cô ấy bay đến một địa điểm nhất định mà không do dự. Đó không phải là cô ấy đã rời đi chỉ để giảm bớt gánh nặng của Yu IlHan trên chiến trường. Sau khi tiễn cô đi, Yu IlHan phải đối mặt với tử thần. Như thực tế cảm giác trên cánh tay bị nguyền rủa của anh biến mất làm anh lo lắng, Yu IlHan lại không cảm thấy sợ một cách kì lạ. Làm thế nào? Anh tự hỏi và nhận ra. Đó là một lý do thực sự đơn giản. "Vâng, chắc do ăn ở!" Anh ấy đang đùa - có nghĩa là anh vẫn có thể làm được. Yu IlHan thổi bay tất cả nỗi đau và lo lắng với một nụ cười, và đối mặt với tử thần, kẻ đã trở nên điên rồ hơn sau khi Erta rời đi. Rồi anh lao vào cơn bão mana, nơi cái chết trú ngụ. Lời tác giả Ngay bây giờ,? "Lối thoát đã biến mấtttttttt!?"
0 lượt thích / 28 lượt đọc Tác Giả Toika,Toy Car,토이카 Kể về một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi, có một kỹ năng ẩn nấp ngay cả chúa cũng không thể phát hiện ra. Bị bỏ rơi trong những chuyến dã ngoại của trường tiểu học. Bị bỏ rơi trong những buổi cắm trại cấp sơ trung. Bị bỏ rơi trong những chuyến đi cao trung. Cuối cùng tôi cũng đã trở thành một sinh viên đại học. Nhưng? What? Tôi lại tiếp tục bị cả nhân loại bỏ rơi. Bị chúa bỏ rơi Yu IlHan - dành cả thanh xuân để mài giũa kỹ năng của mình cho Đại Biến Động để bảo vệ Trái Đất một mình trong khi mọi người đều đang vui vẻ ở thế giới khác. Một huyền thoại bắt đầu sau khi nhân loại quay lại và đối mặt với Đại Biến Động !
Nguồn sưu tầm Light novel Everyone Else is a Returnee – Thiên hạ xuyên không, trừ tôi. kể về một người bị bỏ rơi, ở mọi nơi, có một kỹ năng ẩn nấp ngay cả chúa cũng không thể phát hiện ra. Bị bỏ rơi trong những chuyến dã ngoại của trường tiểu học. Bị bỏ rơi trong những buổi cắm trại cấp sơ trung. Bị bỏ rơi trong những chuyến đi cao trung. Cuối cùng tôi cũng đã trở thành một sinh viên đại học. Nhưng? What? Tôi lại tiếp tục bị cả nhân loại bỏ rơi. Bị chúa bỏ rơi Yu IlHan – dành cả thanh xuân để mài giũa kỹ năng của mình cho Đại Biến Động để bảo vệ Trái Đất một mình trong khi mọi người đều đang vui vẻ ở thế giới khác. Một huyền thoại bắt đầu sau khi nhân loại quay lại và đối mặt với Đại Biến Động! Nhóm dịch Little Nights Team Econzin, Elo, VuaFA
thiên hạ xuyên không trừ tôi